Thứ Sáu, 30 tháng 3, 2012

Blog Radio 227 Ghét, thích, yêu, cưới phần 2

Blog Radio 227 Ghét, thích, yêu, cưới phần 2

Blog Radio 227 mời bạn tiếp tục theo dõi phần kết của truyện ngắn Ghét, thích, yêu, cưới – gửi từ tác giả Tăng Hà Vân
5h chiều, chuông điện thoại reo, cô bắt máy với chất giọng lịch sự và nhỏ nhẹ nhất có thể khi thấy số lạ gọi đến:
- Alô!
- Này cô, sao cô không rep tin nhắn của tôi, có biết như thế là bất lịch sự lắm không?
Cô bị làm cho giật nảy mình trước một tràn phát ra từ loa điện thoại, định thần và nhớ ra chắc chắn đây là chủ nhân của cái tin nhắn cộc lốc khi sáng.
-  Xin lỗi anh, trước hết anh nên từ từ và nhỏ nhẹ với con gái một chút. Thứ hai, tôi không có thói quen rep tin nhắn của người lạ, ít ra anh cũng nên tự giới thiệu anh là ai khi nhắn tin cho tôi chứ. Thứ ba,…
Ở đầu dây bên kia:
- Ồ, sorry cô, tôi quên mất cô không có số tôi, tôi là Trường đây. Chúng ta cũng nên bắt đầu làm quen  để vui lòng người lớn chứ nhỉ!
Ôi cái giọng vừa bỡn cợt vừa khiêu khích làm cô không thể nào chịu được. Bằng giọng nói lạnh lùng nhất có thể, cô nói:
- OK! Tôi sẽ đến đúng giờ –  Và gập máy trước. Cô vẫn chưa hết bực tức với cái lối xã giao khó chịu của con người đó.

Thứ Sáu, 23 tháng 3, 2012

Blog Radio 226: Ghét, thích, yêu, cưới (phần 1)

Blog Radio
  • Lá thư trong tuần: Giọt nước mắt rơi muộn
Có khi nào em thấy mệt mỏi vì quá nhiều những câu chuyện buồn, những con người như chẳng bao giờ tìm thấy niềm vui. Cuộc sống mà, đâu phải chỉ có những niềm vui, nhưng cũng không có nghĩa là chỉ toàn nỗi buồn em nhỉ? Nhưng nếu có ai đó mang theo quá nhiều nỗi buồn, em cũng đừng vội nghĩ rằng họ không biết tìm đến niềm vui, biết đâu đấy, có thể số phận đã thực sự trêu đùa họ thì sao? Như chuyện về con thằn lằn nhỏ hôm nay anh kể…

Tải Blog Radio 226 : Click Here

Thứ Năm, 1 tháng 3, 2012

blog radio 223 một ngày làm vợ

Blog Radio - Ba người bạn thân cùng ngồi trò chuyện với nhau trong góc quán quen. Câu chuyện của những thằng con trai thì cũng chẳng có gì hấp dẫn lắm. Vẫn chỉ quẩn quanh ba cái chuyện bóng đá, thời sự, kinh tế, đôi khi chẳng ăn nhập gì với thực tế cuộc sống của họ.

Bỗng Thanh lên tiếng:
- Tao nghe đồn năm 2013 là năm tận thế rồi đó, chắc phải về kêu mẹ cưới vợ cho để biết mùi đời quá.
Cường nhanh miệng lên tiếng:
- Cái đó thì tao dư biết rồi, cần gì phải cưới vợ chứ. Haiz..
Nhất Duy ngao ngán trước suy nghĩ của hai thằng bạn. Sao mà tụi nó sống hời hợt và …vô trách nhiệm thế nhỉ? Dù bản thân Duy là người duy nhất trong ba thằng đã yên bề gia thất, nhưng vì hoàn cảnh gia đình có nhiều trắc trở nên Duy cảm nhận sâu sắc nhất về cái gọi là “hạnh phúc gia đình” và thế nào là “tình yêu”….Trong lòng Duy man mác một nỗi buồn khó tả. “Vợ” là gì? Tình cảm vợ chồng là như thế nào mà thằng Cường có thể nhanh miệng khẳng định là đã trải qua thế nhỉ?


Mệt mỏi và cũng chẳng hứng thú gì với cuộc trò chuyện với hai thằng bạn. Duy tổng chào rồi lấy xe ra về. Anh không đi về nhà ngay mà chạy xe vòng vòng cho tâm trí thư thái. Đến khi dừng lại thì Duy chẳng biết tại sao mình lại đi đến nơi mà ngày xưa anh gặp Thái Vân. Mọi chuyện trong quá khứ, cái thời học trò tươi đẹp ấy lại hiển hiện lên trong đầu anh. Thái Vân với bộ áo dài trắng, tóc xõa ngang vai, nụ cười hiền, như đang đối diện với anh. Chới với, anh cảm giác thật trống trải khi tay mình buông thõng trong không trung, không thể nắm bắt bàn tay, khuôn mặt của người con gái mà anh yêu.
Hai người gặp nhau trong một chương trình ôn luyện tập trung cho học sinh giỏi quốc gia. Sự ương bướng của Thái Vân khiến anh chú ý đến cô nhiều hơn, để rồi anh càng ngày càng cảm nhận được sự dịu dàng bên trong vẻ ngoài gai góc ấy. Cô và anh đã yêu nhau khi nào cũng chẳng biết. Nhưng rồi dòng đời xuôi ngược, cả anh và cô sau ngày chia tay nhau vẫn không có thiên duyên gặp lại. Rồi cô cũng lập gia đình, sinh con, cô đã có cuộc sống ổn định của riêng mình.

Rồi như một sự sắp đặt nghiệt ngã của số phận, Duy gặp lại Vân, cô xác xơ và tiều tụy vì những khổ đau của cuộc sống lứa đôi, vì những dư luận cay đắng khi chồng cô cố ý rời bỏ cuộc đời . Đôi vai bé nhỏ của một cô gái 23 tuổi, liệu có chống chọi được với những phong ba bão táp như thế hay không? Duy thấy giận, thấy thương, xót xa, rồi….anh phát hiện ra mình vẫn yêu cô như ngày nào. Anh yêu cô bằng một tình yêu đã qua thăng trầm, thử thách, đã qua một khoảng thời gian 5 năm để khẳng định tất cả. Và dĩ nhiên anh chưa bao giờ muốn để mất cô lần nữa. Thế nhưng… cô đã rời xa anh, vì cô nghĩ cô không xứng đáng với anh, và hơn hết, cô ấy đã hi sinh để anh có được tương lai vẹn tròn, và vẫn là người con có hiếu với mẹ hiền. Mẹ anh chưa bao giờ biết đến Vân, nhưng cũng sẽ không bao giờ chấp nhận Vân nếu bà biết đến hoàn cảnh của cô. Thật trái ngang…
blog radio 223 300x225 Blog Radio 223: Một ngày làm vợ
Hai năm sau khi chia tay Vân, Duy cũng lập gia đình. Một người con gái mà anh biết nhưng không thân, quen nhưng chưa thể gọi là tình yêu sâu đậm. Trong lòng anh vẫn còn có bóng hình của Vân. Nhưng anh không thể chờ cô, cũng không thể níu kéo cô, anh có lòng tự trọng của một người con trai. Đã một lần bị bỏ rơi, lại một lần nữa bị chia tay. Anh có quyền từ bỏ để làm vơi đi những tổn thương của mình. Và hơn nữa, anh phải làm vui lòng mẹ già, bà muốn anh có gia đình, và bà muốn người con dâu là cô gái ấy.
Nhưng rồi anh chẳng biết tại sao anh không cảm nhận được tình thân, sự nồng ấm trong gia đình của mình. Trong lòng anh là một sự mệt mỏi đến bất tận. Những mâu thuẫn giữa mẹ chồng, nàng dâu bắt đầu phát sinh. Mặt trái của cuộc hôn nhân không tình yêu bắt đầu xuất hiện. Anh cảm giác mỗi ngày của mình trôi đi thật mệt mỏi và nặng nề. Nếu không có công việc, không có ….Thái Vân ở cạnh bên động viên, an ủi, thì có lẽ anh đã….không còn sức mà tiếp tục.
blog radio 2231 300x231 Blog Radio 223: Một ngày làm vợ
Anh biết, Vân vẫn còn yêu anh, và cô là một cô gái tốt, cô sợ anh dẫm đi trên con đường của chính cô, một cuộc hôn nhân thất bại, và những chuỗi ngày đau khổ đến tột cùng. Cô trở nên quá trong sáng và cao thượng trước anh, có một chút gì đó thật nhói đau xuyên qua trái tim anh. Cho đến một ngày Vân hẹn anh ra nói chuyện:
- Em có thể xin anh một ân huệ được không anh? Anh có thể nào chấp nhận điều em nói ra một cách vô điều kiện không anh?
- Sao em nói nghe nghiêm trọng vậy? Có gì em cứ nói đi, nếu trong khả năng của anh, anh đâu bao giờ bỏ mặc em.
- Em muốn được làm vợ anh một ngày.
Gương mặt Nhất Duy biến sắc, không phải vì lời đề nghị táo bạo, mà vì anh cảm nhận được một điều gì đó trong giọng nói và ánh mắt buồn của Thái Vân. Anh bất giác thấy một luồng hơi lạnh lướt nhanh qua sóng lưng. Dường như có chuyện gì đó rất khủng khiếp sắp xảy ra. Tiếng nói của Thái Vân đưa anh ra khỏi cảm giác mơ hồ khó tả ấy.

- Được không anh, chỉ một ngày thôi. Sau đó em sẽ không bao giờ làm phiền anh.
Đôi mắt Thái Vân rươm rướm nước, Duy chợt thấy trái tim mình như có ai thắt lại, anh gật đầu một cách vô thức, và cũng chẳng hỏi lý do tại sao Vân có yêu cầu kỳ quặc như thế. Bởi vì chính anh tự dưng cũng thấy sợ phải nghe cái nguyên nhân ấy. Có lẽ nó sẽ rất kinh khủng.
Sau hôm đó, Vân vui tươi như một cô gái trẻ. Mà thật sự là cô còn rất trẻ, sau những thăng trầm đã trải qua giờ cô đã tự tin hơn, năng động hơn rất nhiều. Vân trở lại là cô học trò ương bướng mà Duy đã quen 8 năm trước. Điều ấy dẫn dắt cảm xúc của Duy, đưa Duy vào những cung bậc tình cảm khác nhau. Đôi khi anh thấy mình đã trở thành một con người khác, vui tươi hơn và yêu đời hơn hẳn. Anh sợ cảm giác phải cách xa cô, và anh sợ….mất cô.
Đúng ngày hẹn: 13/03, Vân và anh đang trên đường đi đến biển. Chẳng hiểu sao Vân lại muốn một ngày làm vợ của mình ở biển. Duy cũng hồi hộp không kém cô khi bắt đầu một kế hoạch mà nghĩ cho cùng thì thật là “điên rồ”. Nhưng giữa họ đang là những người yêu nhau, và khi đã yêu thì có chăng một chút “mù quáng” cũng là điều không đáng trách.

Thật bất ngờ, Thái Vân đã chọn một ngôi nhà gần biển, ngôi nhà thuê được từ một người bạn của cô giới thiệu. Chủ nhà là một doanh nhân thường xuyên công tác nước ngoài, phải thuê người trông nom nhà cửa. Và hôm nay, hai người sẽ là một cặp “vợ chồng” chính thức trong ngôi nhà nhỏ này.

Ngôi nhà thật sự ấm cúng với màu gạch cổ kính, tường có giàn hoa tigon bao phủ, bên trong rải sỏi trắng, nội thất trong nhà toàn bằng gỗ với gam màu tối sáng rất trang nhã. Trước khi đến đây, Vân đã kêu Duy ngừng ở chợ để mua hoa, trái cây và đồ ăn cho cả ngày. Vừa đặt chân vào nhà, cô đã trở thành bà nội trợ đảm đang, xắn tay áo lên để vào bếp.
- Để anh phụ em nhé. Duy gợi ý phụ giúp
- Dạ. Vậy anh giúp em nhặt rau đi.
- Hi, mà em định cho anh ăn món gì đây?
- Canh chua, cá kho tộ. Buổi chiều thì có cá trê chiên, nước mắm me xả và rau luộc. Khuyến mãi thêm cho anh tô canh bí đỏ giò heo. Được không anh?
- Vậy thì quá tuyệt rồi. Bà xã là số 1

Chẳng hiểu tai sao Duy lại buột miệng nói ra câu đó. Có lẽ trong tận trái tim anh vẫn khát khao một mái ấm gia đình, và hẳn nhiên trong gia đình ấy từ lâu đã có bóng dáng của Thái Vân. Anh quay sang Vân, mắt cô lại ngân ngấn nước. Duy bước đến gần ôm cô vào lòng, xiết nhẹ, giọng anh cũng nghẹn ngào.
- Dường như anh đã từng mơ một giấc mơ đẹp thế này.
- Em cảm ơn anh đã xuất hiện trong cuộc đời em, và đã cho em điều ân huệ cuối cùng này.
- Đừng nói vậy em. Anh yêu em.
Duy đặt lên môi Vân một nụ hôn ngọt ngào.
Sau bữa cơm vui vẻ. Cả hai cùng nhau đi dạo biển. Vân nhẹ nhàng nói:
- Em biết anh không thích em mặc đầm nhưng chỉ duy lần này em mặc đầm thôi anh nhé
- Anh đâu có cấm cản em, nếu là đầm đẹp và lịch sự anh vẫn chấp nhận mà.
Thái Vân bước lên phòng rồi trở xuống với chiếc đầm màu hồng nhạt, hồng như hoa tigon ngoài kia, nhấn ngang eo bằng một chiết nơ xinh, Vân làm trái tim Duy lỗi nhịp. Anh nhìn chằm chằm lấy cô. Vân cũng đỏ mặt thẹn thùng với ánh mắt của Duy. Cô giật mạnh tay áo của Duy rồi cả hai sóng bước ra ngoài.
blog radio 223 Blog Radio 223: Một ngày làm vợ
Nắng cuối xuân không quá nóng bức, lại có gió biển thổi vào nên không khí cũng rất dẽ chịu. Cả hai lang thang trên cát, nô đùa với những con sóng xô vào bờ . Trên gương mặt của Duy và Vân là niềm hạnh phúc vô bờ bến, bất giác họ không còn muốn thời gian trôi qua. Trong lòng ai cũng mong sao thời gian  dừng lại ở khoảnh khắc này, khi họ có nhau tay trong tay đi qua những con sóng “cuộc đời”.

Đi được một chút, Vân than mệt nên cả hai quay về, Duy thấy sắc mặt nhợt nhạt của Vân bỗng anh thấy lo lắng vô cùng.
- Em có sao không ? Sao mặt em xanh quá.
- Dạ em không sao, chắc lâu ngày không đi nắng nên thấy hơi mệt
- Vậy mình về nhà nghỉ đi em
- Dạ.
Tiếng dạ ngọt ngào đó của Vân đã bao lần thấm vào tim Duy và ở trong ấy làm tim anh đau đớn. Vân mới đúng là người “vợ” mà anh muốn chung sống và sẻ chia suốt đời. Duy thoáng buồn, thấy mình thật sự bất lực trước số phận.

Về đến nhà, Vân lên phòng thay bộ đồ, rồi quay xuống, cô vào nhà tắm lấy bộ đồ Duy vừa thay ra đem đi giặt. Duy lên tiếng:
- Sao em giặt đồ chi vậy, sáng giờ anh đâu có làm gì dơ.
Vân cười rất tươi rồi buông nhẹ một câu khiến Duy như lạc giọng:
- Dạ, em chỉ muốn làm đúng trách nhiệm một người vợ. Anh cho phép em nhé.
Duy rơi vào khoảng lặng mênh mông, trong lòng anh lại là câu hỏi lớn “Sao Vân lại đưa ra điều này nhỉ? Có chuyện gì sắp xảy ra giữa anh và cô? . Nhưng Duy không muốn hỏi cô, vì anh biết trước sau gì cô cũng nói cho anh biết, anh không muốn phá vỡ niềm vui và hạnh phúc hiện tại mà cô và anh đang có.

Duy mở tivi xem, anh quay lại thì thấy Vân đang gọt trái cây. Anh đến gần cô, lấy một múi lê rồi ngọt giọng:
- Bà xã anh dễ thương quá.
Vân ngước lên nhìn anh, chun mũi rất dễ thương.
- Thì đúng là vậy mà.
Hai người phì cười rồi chụn đầu vào nhau.
Khi Duy bắt đầu giấc ngủ trưa hơi muộn, Vân lại xuống phòng khách hí hoáy viết gì đó, những giọt nước mắt của cô tuôn rơi. Đoạn cô xấp đôi tờ giấy rồi cho vào một phong thư. Cô đến nhà bếp chuẩn bị một bữa cơm chiều ấm cúng cho gia đình nhỏ bé của mình.
Duy bị tiếng cá trê chiên lèo xèo làm thức giấc, anh bước ra khỏi phòng, vươn vai khoan khoái, đã lâu rồi mới có một giấc ngủ sâu như thế. Anh tiến đến nhà bếp, choàng tay từ phía sau ôm Vân vào lòng. Anh đã không còn muốn nghĩ gì đến quá khứ hay tương lai nữa. Anh muốn sống cho hiện tại, lúc này đây cô đang là vợ anh. Một người vợ thật sự như anh mong ước.

- Sao em không ngủ một chút?
- Dạ em không quen ngủ trưa, với lại em phải nấu cơm mà. Nếu không anh chê người vợ này không biết lo cho chồng, bãi nhiệm em thì sao
- Không bao giờ có chuyện đó đâu em.
Câu trả lời đượm vẻ buồn buồn của Duy, Vân cảm nhận được. Và cô không bao giờ muốn anh buồn. Cô lảng tránh:
- Chiều ăn cơm xong, vợ chồng mình ở nhà xem phim rồi nghỉ ngơi nhe anh. Em cũng muốn đi dạo biển nhưng mà hình như em không khỏe lắm.
- Có em là vui rồi, ở đâu cũng được mà.
- Anh cũng dẻo miệng quá ta.
- Vậy mới được em thương yêu chứ
Cả hai lại phá lên cười. Duy phụ Vân dọn chén bát, và bày thức ăn. Vân nhẹ nhàng bới bát cơm đưa cho Duy rồi nói:
- Có một lần em xem một tuồng cải lương mới phát hiện ra rằng bới cơm cho chồng cũng là một điều phải học hỏi. Không được bới lưng, không được để cơm vón cục, và cũng không được đưa chén cơm quá thấp. Lúc đầu em thấy hơi rắc rối nhưng rồi sau này em lại thấy rất hay.

- Hay thế nào em nói anh nghe thử xem
- Hay chứ. Anh nghĩ đi nhé, người vợ biết yêu thương chồng thì lúc nào cũng lo cho chồng, ưu tiên phần ngon, no đủ cho chồng, nên đương nhiên phải bới chén cơm đầy. Cơm không vón cục thì là thể hiện sự chu đáo và đảm đang của người vợ. Còn việc đưa chén cơm không quá thấp, tốt nhất nên ngang người mình là để tỏ thái độ tôn trọng chồng. Em thấy điều này không có gì quá đáng cả. Rất đáng học hỏi.
Duy mỉm cười, nụ cười rất ngọt. Anh yêu cái cách cô chăm sóc cho anh, cách cô lo lắng cho cuộc sống gia đình, và dường như anh yêu tất cả những gì thuộc về cô.

Bữa cơm tối rất ngon, Duy ăn nhiều hơn mọi khi và đang thở mệt nhọc đỗ thừa Vân:
- Cái đà này chẳng mấy chốc anh sẽ tăng cân vù vù đây. Còn đâu cái dáng chuẩn của anh chàng sinh viên khoa tự nhiên nữa chứ?
Khóe mắt Vân cay xè, quay đi thầm nghĩ “ em không còn cơ hội lo cho anh, anh hãy tự lo cho mình anh nhé”
Duy thấy cô đứng tần ngần, kéo cô vào lòng, rồi hôn lên mái tóc dài buông xõa của cô.
- Anh có thể làm chồng của em chứ?
- Dạ
Lại một tiếng dạ ngọt đến nao lòng, Duy không cưỡng lại được tình cảm của mình và sự dịu dàng của Vân. Cả hai cùng dìu nhau đi đến một miền hạnh phúc, hạnh phúc của một cuộc sống lứa đôi, của một gia đình ấm áp.
blog radio 261x300 Blog Radio 223: Một ngày làm vợ
Sáng hôm sau, khi trở về thành phố, anh và Vân lại trở về công việc thường ngày, và trách nhiệm đời thường với gia đình riêng của mỗi người. Nhưng Duy biết kể từ hôm đó mọi thứ trong anh đã khác. Vân đã thực sự trở thành vợ anh. Số điện thoại của cô hiển nhiên được anh lưu thành hai từ “vợ yêu”.

Nhưng rồi Duy chẳng hiểu sao, anh không tài nào liên lạc được với Vân, cũng không thấy cô đến công ty làm việc. Anh bỗng dưng thấy hụt hẫng, thấy lo sợ bâng quơ, trong đầu anh luôn nghe rõ mồn một câu nói của Vân “ hãy cho em xin một ân huệ cuối cùng”. Duy đắm chìm trong những nỗi sợ hãi của mình, cảm giác chênh vênh đến lạ.

Rồi sau đó một tuần, anh bàng hoàng nghe tin Vân đã mất. Trái tim anh như vỡ vụn, chân anh dường như không bước đi được nữa. Anh đến nhà Vân, nghe em gái Vân vừa khóc vừa gửi cho anh những gì Vân để lại. Trong đó có một lọ thủy tinh đầy hạc giấy, một xấp thư phong còn kín, chỉ ghi mỗi cái ngày bên ngoài. Một cuốn nhật ký và một bức thư đề là “thư cuối cùng gửi anh yêu”.
Duy ôm chặt chiếc thùng giấy nhỏ đặt tất cả những thứ đó về nhà. Lòng anh trống rỗng. Những dòng chữ trong bức thư của Vân hiện ra rõ ràng trong tâm trí của anh.

“Anh yêu!
Một lần cuối cho em được gọi anh bằng hai từ như thế, hai từ mà lâu rồi em không còn dám gọi và cũng không dám lưu dù chỉ là trong điện thoại. Nhưng trong lòng em anh vẫn là người rất quan trọng, vẫn là *anh* rất đặc biệt trong tim em.
Ngày anh nhận được lá thư này, có nghĩa là ngày em không còn tồn tại trên đời này. Đã từ lâu em biết mạng sống của mình chỉ còn tính từng ngày từng giờ với căn bệnh hiểm nghèo. Và điều duy nhất em nguyện cầu mỗi đêm đó là anh sẽ được hạnh phúc, một hạnh phúc thật sự mà anh ao ước và sẻ chia với em.
Em đã rất vui và hạnh phúc dù chỉ được làm vợ anh một ngày. Vì đó là ao ước lớn nhất của cuộc đời em, được cùng anh chung sống dưới một mái nhà, được chăm lo cho anh bữa ăn, giấc ngủ, được giặt cho anh bộ đồ sau ngày làm việc vất vả, và…. Được gối đầu lên vai anh ngủ. Em biết, vì chỉ có 1 ngày ngắn ngủi nên giữa chúng ta chỉ có sự vui vẻ và niềm hạnh phúc. Chúng ta chưa kịp có những mâu thuẫn, bất đồng, những va vấp hằng ngày như bao cặp vợ chồng khác, nhưng em tin nếu còn có thời gian, nếu có những điều như thế xảy ra, chúng ta vẫn vượt qua được nhờ tình yêu của mình. Đúng không anh?
Điều làm em hối tiếc khi làm vợ anh đó là không còn đủ thời gian để cùng anh phụng dưỡng cha mẹ, và ngoài ra em không thể…..sinh con cho anh. Cho em xin lỗi anh, anh nhé.

Em phải đi thôi, anh hãy yêu em, nhớ đến em và dùng tình yêu ấy làm động lực cho mình để sống tốt hơn và hạnh phúc hơn anh nhé. Ở nơi nào đó, em vẫn thầm chúc phúc cho anh.
Vĩnh biệt anh!”
Hai giọt nước mắt rơi ra từ khóe mắt của Duy. Gương mặt anh lúc này co rúm lại một cách thật đáng thương và đau xót. Sao Vân lại ra đi như thế, sao ông trời lại quá bất công với cô. Sao ông trời cũng lại bất công với anh, đã cướp đi người anh yêu thương nhất.
Quỳnh ở đâu cũng bất chợt chạy về. Bấy lâu nay Quỳnh và anh là vợ chồng trên danh nghĩa, nhưng thực chất là mỗi người một nơi. Cô không chấp nhận được cảnh làm dâu, và việc sống chung với gia đình chồng. Duy chưa khỏi bàng hoàng vì tại sao Quỳnh lại về thì cô đã trao cho anh một bức thư, và thật sự thì cô cũng đang nghẹn ngào khóc.

“Gửi Quỳnh,
Vân rất xin lỗi vì đường đột gửi bức thư này đến Quỳnh. Có lẽ Quỳnh cũng đã từng biết đến Vân, qua vai trò “người yêu cũ” của anh Duy. Và giờ đây cũng với vai trò ấy, Vân xin gửi đến Quỳnh một vài lời nhắn gửi trước khi Vân đi xa.

Chúng ta là hai người xa lạ, không có chút thân thuộc nào, tuy nhiên chúng ta lại là hai người phụ nữ cùng yêu thương một người. Vân biết, khi tiến đến hôn nhân có lẽ Duy và Quỳnh không có một tình yêu sâu sắc, nhưng Quỳnh chắc hẳn cũng đã yêu anh ấy rất nhiều, đúng không Quỳnh?

Vì vậy hãy xin Quỳnh hãy tha thứ cho trái tim tội lỗi của Vân, đã đến trước và mang trái tim của anh ấy đi quá xa Quỳnh. Nhưng giờ đây, Vân sắp phải đi xa, vĩnh viễn rời xa cuộc đời này. Vân xin giao trả trái tim và con người của anh lại cho Quỳnh. Hãy giúp Vân yêu thương và lo lắng cho anh ấy. Hãy mở rộng tấm lòng của người vợ mà chia sẻ với anh những câu chuyện đời thương, những lo toan trong cuộc sống. Quỳnh hãy yêu thương cha mẹ anh ấy, hãy giúp anh ấy san bớt những gánh nặng gia đình. Vì đối với anh, mẹ cha là quan trọng nhất.

Xin hãy tha lỗi cho Vân vì đã cầu xin anh một ngày cho Vân được làm vợ. Quỳnh hãy yêu và lo cho anh thêm cả phần của Vân nữa, Quỳnh nhé!
Vân cầu chúc cho hai người một hạnh phúc vẹn tròn!
Vĩnh biệt Quỳnh!”
blog radio1 300x199 Blog Radio 223: Một ngày làm vợ

Cả Duy và Quỳnh cùng tựa vào nhau mà khóc. Quỳnh cũng không biết cô đang khóc vì thương cho Vân, cho Duy hay cho chính bản thân cô. Cô cũng không biết trong lòng cô đang là buồn bã hay tức giận khi nhìn chồng mình thương tiếc “người yêu cũ”. Mà không đúng, đối với Duy, Vân mới là người vợ thật sự. Cô có làm được gì cho anh đâu. Cô thật sự thấy mình nhỏ bé trước tình cảm của Vân dành cho Duy. Và cô khóc chính là thương cho tình yêu của họ, và cũng thương cho chính mình.

Cho đến hôm nay, một năm sau khi Vân mất, Duy vẫn thấy tim mình trống trải buồn tênh. Để rồi nghe hai thằng bạn thân nói về chuyện lấy vợ một cách điềm nhiên như thế, anh lại thấy buồn. Sau khi Vân mất, Duy có lúc tưởng như chính mình đã đánh mất cô ấy, vì anh đã không giữ lấy cô ngay lúc đầu. Nhưng rồi mỗi ngày sau khi đọc bức thư của Vân, anh cố gắng sống tốt và đứng vững hơn trên đôi chân của mình. Chỉ có điều anh không thể quên “một ngày làm vợ” của Vân.
5 năm sau.

Duy cùng Quỳnh đến viếng mộ của Vân, đặt một đóa hồng lên mộ Vân, cả hai bùi ngùi không kiềm được nước mắt. Kể từ ngày ấy, Quỳnh đã thay đổi, đôi khi Duy nhìn thấy Vân trong chính Quỳnh, và anh đã tạo dựng được một hạnh phúc thật sự. Quỳnh sử dụng điện thoại của Vân, vì thế trên điện thoại của Duy, cô ấy chính là “vợ yêu” như lúc đầu. Quỳnh đã làm được điều mà Vân mong đợi. Cô yêu thương Duy bằng tình yêu của Vân cộng gộp lại.

Giờ đây họ có một gia đình rất lớn, có con trai, có ba mẹ của Duy và Quỳnh, và còn có ba mẹ của Vân. Hai người đã xem cha mẹ của Vân là cha mẹ của chính mình. Cuộc sống đã thay đồi nhưng họ vẫn cảm nhận được sự hiện diện của Vân ở đâu đó trong từng nếp sinh hoạt của mình. Và điều ấy khiến họ thấy hạnh phúc và ấm áp hơn.
Truyện ngắn của Son Nguyen – bangthuhc@

Blog Radio 223 một ngày làm vợ

Blog Radio - Ba người bạn thân cùng ngồi trò chuyện với nhau trong góc quán quen. Câu chuyện của những thằng con trai thì cũng chẳng có gì hấp dẫn lắm. Vẫn chỉ quẩn quanh ba cái chuyện bóng đá, thời sự, kinh tế, đôi khi chẳng ăn nhập gì với thực tế cuộc sống của họ.

Bỗng Thanh lên tiếng:
- Tao nghe đồn năm 2013 là năm tận thế rồi đó, chắc phải về kêu mẹ cưới vợ cho để biết mùi đời quá.
Cường nhanh miệng lên tiếng:
- Cái đó thì tao dư biết rồi, cần gì phải cưới vợ chứ. Haiz..
Nhất Duy ngao ngán trước suy nghĩ của hai thằng bạn. Sao mà tụi nó sống hời hợt và …vô trách nhiệm thế nhỉ? Dù bản thân Duy là người duy nhất trong ba thằng đã yên bề gia thất, nhưng vì hoàn cảnh gia đình có nhiều trắc trở nên Duy cảm nhận sâu sắc nhất về cái gọi là “hạnh phúc gia đình” và thế nào là “tình yêu”….Trong lòng Duy man mác một nỗi buồn khó tả. “Vợ” là gì? Tình cảm vợ chồng là như thế nào mà thằng Cường có thể nhanh miệng khẳng định là đã trải qua thế nhỉ?

Thứ Sáu, 24 tháng 2, 2012

Blog Radio 222: Anh của tương lai, anh đã nghe thấy chưa

Lá thư trong tuần: Sao có thể chạm đến bình yên
Blog Radio 222: Anh của tương lai, anh đã nghe thấy chưa chuyển thể từ truyện ngắn Bức tranh ghép dở
Sáng, những tia nắng hanh hao của mùa đông cuối cùng cũng đã chịu vươn mình thức dậy, bầu trời xanh mịn cả một mảng trên cao. Cô hít hà cái thứ hơi thở mát lạnh của mùa đông, nó căng tràn vào lồng ngực, căng tràn cả trái tim đã từng run rẩy vì đau đớn của cô. Khuôn mặt cô phản chiếu từ mấy ô kính cửa sổ, vẫn là khuôn mặt ấy, vẫn là ánh mắt ấy và cũng vẫn là bầu trời treo lơ lửng phía sau kia, nhưng dường như có điều gì đó đã không còn như cũ… Cô lại hít thật sâu, phải rồi, rút cuộc sẽ có một ngày, cô trả lại nụ cười cho khuôn mặt trong bức tranh đang phản chiếu kia, bức tranh còn ghép dở…

Cô 25 tuổi, giỏi giang, lạnh lùng và khép kín. Cô ít khi cười, nói chính xác hơn là rất hiếm khi thật sự cười, không biết đó là do đặc thù công việc của mình khiến cô phải như vậy hay bởi do chính cách sống mà cô đã lựa chọn để trốn tránh những tổn thương mà mình đang mang…!
Ngày cô và người con trai ấy chia tay, cô đau, đau đến nỗi không khóc nổi thành lời, đau đến nỗi chỉ biết thì thầm với chính bản thân mình rằng “Tôi không sợ cô đơn, tôi chỉ sợ cảm giác trống rỗng ,tôi không sợ khổ đau, tôi chỉ sợ ám ảnh của khổ đau” – cô lặp đi lặp lại điều đó một cách vô cảm. Cứ như thế, tình yêu vẫn ở trong tim cô, nhưng ngoan ngoãn và câm lặng. Cô bỏ công việc ở một doanh nghiệp nước ngoài để về làm quản lý cho quán Bar- Café của anh rể mình, công việc mà đối với một cô gái trẻ như cô chắc chắn sẽ đầy rẫy những khó khăn và thử thách, nhưng cô nghĩ rằng mình có thể làm được và đó có khi cũng chính lại là cách để dạy cho cô sống bản lĩnh hơn.
Mỗi buổi sáng cô đều nhìn bản thân mình trong gương bằng ánh mắt đã trở nên sắc lẹm, cô đến quán vào mỗi buổi trưa và trở về nhà vào lúc đêm đã chìm sâu. Cô không có khái niệm về ngày nghỉ cũng như không muốn cho bản thân những phút giây được ngừng nghỉ, vì những phút giây xa xỉ ấy rất có thể sẽ một lần nữa ném cô trở lại vào đống đau thương lùng bùng kia. Cái khoảng cách 1,5km từ quán về nhà chẳng dài mà sao với cô nỗi im lặng độc hành cứ tan mãi vào đêm…
blog radio 222 300x284 Blog Radio 222: Anh của tương lai, anh đã nghe thấy chưa
Cô tháo bỏ chiếc khăn len to xù trên cổ, cột mái tóc một cách gọn gàng,cài những nút cúc to tròn trên bộ áo vest màu đen và xỏ chân vào đôi giày cao gót xếp ngay ngắn ở góc phòng thay đồ.
- Chị Thu có đấy không ạ?
Chiếc bộ đàm đặt trên ghế xoẹt xoẹt những âm thanh khô khốc, tiếng cô bé thu ngân ở quầy lễ tân lặp lại
- Chị Thu có đó không ạ?
-  Có việc gì thế em?
-  Chị ơi, chị ra quầy lễ tân có người gặp ạ
- Em nói khách chờ, chị ra ngay
Cô nhét chiếc bộ đàm vào túi áo vest, khuôn mặt không mấy biểu cảm, tiếng giày cao gót lộp cộp bước đi, ánh đèn vàng trang trí hai bên tường đổ dài khiến cho bóng dáng người con gái ấy thêm cô độc.
- Chào cậu! cậu tìm quản lý quán phải không?
Trước mặt cô là một cậu con trai còn khá trẻ ,mái tóc cắt ngắn vuốt dựng lên rất nam tính , cậu ta có hơi thoáng ngạc nhiên khi nhìn thấy cô nhưng rồi vội đứng lên:
- Chào chị, em là nhân viên pha chế mới của quán, hôm nay em bắt đầu đi làm buổi đầu tiên ạ.
- Cậu ngồi đi! Hôm trước anh Hải tuyển cậu vào đúng không?
-  Vâng
- Vấn đề tiền lương cũng đã nói rồi đúng không?
- Vâng
- Ok , thử việc 2 tuần như đã nói , lương sau thử việc cậu sẽ đàm phán với anh Hải .Cậu đi thẳng đến cuối hành lang rẽ trái là phòng thay đồ, lấy đồng phục ở trong ngăn tủ gỗ, để đồ cá nhân ở ngăn tủ sắt số 6.
Cô vẫn luôn như vậy, thao tác mọi việc nhanh chóng, rõ ràng và dứt khoát .
Gần giáng sinh, thành phố nhỏ của cô chìm trong giá lạnh, không phải là cái lạnh cắt da cắt thịt vẫn thấy như mọi năm, cái lạnh cứ lan man rong chơi mà không làm nổi đôi tay cô tê buốt, vì thế cô gọi mùa đông năm nay là “rét ngọt”. Nhân viên trong quán đang trang trí cây thông và bọc những món quà noel đầy màu sắc, cô tiến đến nhìn quanh và mỉm cười với mọi người, một nụ cười chỉ mang tính chất xã giao và cũng bởi thực sự là cô rất ít khi cười. Đã từ lâu rồi cô không còn thích những ngày lễ, những ngày lễ ấy dường như không phải dành cho một kẻ độc thân tự cho mình cái quyền bận rộn như cô.Hay tại cô độc thân quen mất rồi? hay tại cô đã già thật rồi? hay tại cô đã chai sạn mất rồi?
- Chị ra đây nghịch với bọn em cho vui !
Là Thành, cậu nhiên viên pha chế mới của quán.Thành đứng trên ghế cao, tay đang treo mấy quả cầu thủy tinh lên cây thông, ngó đầu ra cười với cô.Cô nhìn quanh đống đồ trang trí và hỏi:
- Chị giúp được việc gì nào?
- Chị giúp bọn em bọc nốt mấy hộp quà trang trí này được không?
- Ừ !
Cô ngồi xuống bộ ghế sofa  kê ở góc sảnh, tập trung vào việc cắt  bọc những hộp quà trang trí. Những tờ giấy màu sặc sỡ, những bông hoa tuyết giả và những quả cầu thủy tinh lóng lánh hình như đang cố lôi một dòng kí ức đơn lạnh trong cô trở lại.Cô nhớ những mùa đông trước, mùa bao nhiêu kí ức cho lòng người nhớ thương .Cô nhớ đôi bàn tay dày ấm áp của người con trai ấy, nhớ mùi hương quen thuộc ấy và cả tiếng rộn ràng của những ngày noel về trên phố.Thứ kí ức đơn lạnh đó đang đập phá gào thét bên ngoài tấm cửa kính kia, nó tức giận hét vào mặt cô “Tại sao cô giam giữ tôi trong vực sâu? Tại sao cô nhốt tôi trong vực sâu?”
blog radio 222 2 300x300 Blog Radio 222: Anh của tương lai, anh đã nghe thấy chưa
- Chị Thu ! Chị sao thế này? Máu chảy nhiều quá
Cô giật mình, định thần nhìn quanh xem có chuyện gì xảy ra thì đã thấy Thành vội vã rút cả một tập khăn giấy trên mặt bàn rồi nắm chặt lấy ngón tay đang nhỏ giọt toàn máu của mình. Cô hoảng hốt hất tay Thành qua một bên quát lớn
- Cậu làm cái gì thế?
Thành ngạc nhiên chỉ vào ngón tay đã thấm đẫm máu, loang lổ hết những tờ giấy bọc quà để trên bàn của cô rồi ấp úng
- Tay chị chảy nhiều máu quá… chị sao thế?
Cô bối rối nhìn xuống tay mình rồi lại ngẩng lên nhìn Thành, máu vẫn tí tách nhỏ ra từ đầu ngón tay. Cô không nói gì, luống cuống bỏ đi .
Cô lao vào nhà vệ sinh, xả nước thật mạnh, cô hứng cả bàn tay ấy dưới vòi nước trắng xóa, dòng máu đỏ tươi cũng hòa theo dòng nước, cuốn trôi cả đớn đau.Vết cắt khá sâu, chắc là do lúc dùng dao dọc giấy cô đã không chú ý cứa cả vào tay mình, có lẽ cái kí ức lởn vởn gọi tên cô lúc đó đã làm cô không còn mảy may nhận ra nỗi đau về thể xác.
Đêm Noel, những bản nhạc quen thuộc mà người ta vẫn hát về ngày giáng sinh nối tiếp nhau phát lên, những ánh đèn màu, những nụ cười, những tiếng cụng ly… Người ta hò hét, người ta vẫy tay theo điệu nhạc, người ta cho đi niềm vui và nhận lại niềm vui. Cô tất bật với công việc của mình, tay không lúc nào rời khỏi chiếc bộ đàm, cô điều khiển mọi thứ như một guống quay đã định sẵn, cô lướt qua những ánh đèn màu, lướt qua những tiếng cười, lướt qua cả niềm vui của những người xa lạ trước mắt.
Quá nửa đêm, mọi người lục đục kéo nhau ra về, cô nhắm đôi mắt sâu trũng, mệt mỏi ngồi xuống chiếc ghế cao trước quầy bar. Những cốc nến đã sắp cháy tàn, quán chỉ còn lại hai cậu bartender đang thu dọn cốc chén và mấy nhân viên bưng bê cặm cụi làm vệ sinh bàn ghế. Điện thoại của cô reo, một số máy đã không còn có tên trong danh bạ điện thoại.
- Alô!
Cô nhấc máy, đầu dây bên kia chỉ đáp lại bằng tiếng im lặng. Cô lạnh lùng nhắc lại:
- Em nghe đây
- Em … thế nào?
- Em bình thường, vẫn ổn
- Anh cũng nghĩ là vậy… Anh không có ý làm phiền em đâu, chỉ là…muốn nói một lời chúc mừng giáng sinh thôi.
Cô không nói gì, cũng chỉ đáp lại bằng cách im lặng
- Anh đã suy nghĩ rất lâu mới dám gọi điện cho em đấy
- Anh yên tâm, em giờ đã trưởng thành lên nhiều lắm rồi, cũng như đã đốt cháy hết những hận thù trong lòng, không còn điều gì quan trọng cả đâu.
- Anh biết, anh cũng đã nhìn thấy điều ấy
- Vậy thì đừng nên nghĩ gì nữa cả, sống tốt cuộc sống của mỗi người là được rồi.
- Ừ
- Thỉnh thoảng anh gọi cho em, như hai người bạn được chứ?
- Nếu điều đó không khiến anh và bạn gái anh có vấn đề. Em nói rồi, với em mọi chuyện đã qua giờ ko còn nghĩa lý gì.
- Ừ
- Thôi nhé, em đặt máy đây,chào anh!
-Chào em!
Năm tháng hai ngày chẵn sau khi cô và anh bước ra khỏi cuộc sống của nhau cô mới nghe lại giọng nói ấy. Cô biết anh sẽ gọi cho cô, cũng như cô biết mình sẽ quên, quên hết nước mắt, quên hết cả những trách móc những hận thù để làm một con cá Hồi, con cá Hồi lội ngược dòng sinh ra mình một lần nữa.
blog radi 222 300x243 Blog Radio 222: Anh của tương lai, anh đã nghe thấy chưa

Thành đứng trong quầy bar nãy giờ, đôi mắt không rời khỏi cô:
-Chị không sao chứ?
Cô im lặng nhìn cậu ta, có một nỗi buồn đang tan ra, thấm sâu vào bản nhạc tàn của đêm.
- Chị muốn uống gì không?
Được rồi, em sẽ không hỏi gì nữa nhưng em sẽ pha cho chị một cái gì đó nhé! Thành nói rồi với tay lên kệ rượu, cậu ta rót riêng biệt từng loại rượu vào một chiếc ly ngắn bé xíu. Thành đặt ly Cocktail trước mặt cô, tay kia cầm chiếc bật lửa châm lên bề mặt của ly rượu một cách điêu luyện.Cậu đưa cho cô một chiếc ống hút, nháy mắt với cô đầy lém lỉnh:
- Cocktail B52, rất thích hợp để đốt cháy điều gì đó trong lòng. Cắm ống hút vào, hút thật nhanh chị ạ.
Cô nói cám ơn, không chờ đợi Thành nói thêm điều gì ly cocktail đã hút cạn, cô cũng mong nó có thể đốt cháy điều gì đó đang nghẹn lại trong lòng mình.
- Cậu thấy tôi đáng thương ?
- Theo chị thì sao?
- Tôi không biết…
- Em thích những cô gái cá tính như chị
- Cậu biết gì về tôi nào?
- Nhiều hơn những gì chị nghĩ
- Suy nghĩ của trẻ con …
- 23 tuổi vẫn bị coi là trẻ con sao?
Cô bật cười vì những lời đối đáp của Thành
- Chị cười rồi kìa! Ly cocktail xem chừng có tác dụng rồi đây
- Có thể …
- Sao cậu chọn nghề này?
- Cũng là một cái duyên thôi chị , nhưng chủ yếu là do sở thích
- “ Duyên” ? Ừ, nhà Phật nói rằng tất cả mọi thứ trên đời này đều bắt nguồn từ chữ “Duyên”.Tôi cũng tin là như thế
-   Chị còn yêu người ấy chứ?
Cô không trả lời câu hỏi của Thành, vội đứng dậy đẩy chiếc ghế qua một bên.
- Tôi phải về rồi, cậu cũng thu dọn đồ rồi về nghỉ đi
- Chị này !
- Cậu không nghe thấy tôi nói gì à?
- Bạn em bảo rằng  khi ta thích một người, người ấy giống như mây.Vì chưa “hữu duyên” nên mây bay mất, đã “đặng duyên” thì mây sẽ hóa thành mưa để ở lại bên người.
- Có thể bạn cậu nói đúng….! Tôi phải về rồi, giáng sinh vui vẻ !
- Vâng, giáng sinh vui vẻ !
Câu nói của Thành cứ văng vẳng trong đầu cô, có lẽ duyên phận của anh và cô chỉ có thể đi được đến thế, chỉ có thể dài đến vậy.Ngoài đường gió rít lên từng hồi, đôi má cô đỏ lên vì buốt lạnh.Cô khe khẽ cất lên mấy câu hát về giáng sinh trong bài hát lúc nãy mình nghe được trong quán “Merry merry Christmas, lonely lonely christmas…”
Với cô…cô hiểu rằng…
Cuộc sống là chờ đợi 1 người đủ chân thành để yêu thương ta, dù biết sự chờ đợi ấy có thể sẽ kéo dài đến khi sự sống kết thúc
Hoặc rằng hãy đủ khôn khéo để lừa dối ta, lừa dối ta cả 1 đời, đừng bao giờ để ta phát hiện ra, cho đến khi cái gọi là sự sống ấy kết thúc.
blog radio 222 3 225x300 Blog Radio 222: Anh của tương lai, anh đã nghe thấy chưa
Sinh nhật lần thứ 26 của mình, thị trấn Mộc Châu đón cô bằng những con đường quanh co phủ đầy nắng gió cao nguyên, những thung lũng bạt ngàn hoa cải trắng, những hàng dã quỳ vàng ươm nở muộn. Cô ngồi sau xe của người bạn đồng hành, giơ cao bàn tay xương gầy của mình lên trước bầu trời lộng gió, để gió lùa qua những kẽ tay. Gió là những dải lụa vô hình không sắc màu, gió mang mây của cô đi thì cũng sẽ mang được những muộn phiền của cô bay mất. Cô khẽ mỉm cười… dường như tất cả những ưu tư đã ở lại phía sau. Cô sẽ mở lòng mình, sẽ chờ đợi mối nhân duyên tiếp theo .
Trưa mùa đông nắng tràn, con đường đất đỏ cong queo mấp mô sỏi đá phía dưới thung lũng nở vàng rực sắc dã quỳ, bầu trời xanh ngắt lại lơ lửng trên cao. Trong bức tranh thiên nhiên tươi đẹp ấy, cô đã hoàn thành bức tranh ghép dở cho chính cuộc đời mình.Bức tranh về một con đường nở đầy dã quỳ, một bầu trời xanh cao, một cô gái đã lại biết nở nụ cười.
Cô mở chiếc máy nghe nhạc, chọn chức năng thu âm và thì thầm
 “ Ngày…tháng…năm…
   Gửi anh của tương lai…
 Nếu như cuộc đời này mỗi người chỉ có một giấc mơ
 Vậy thì em sẽ nguyện cầu hai chữ TỰ DO
 Em sẽ  làm một con chim Hồng tự do, bay đến cùng trời cuối đất
 Ở nơi cùng trời cuối đất ấy đợi anh, đợi chờ anh phát hiện….rằng….em vẫn luôn ở bên cạnh anh
 Mộc Châu mùa đông, bản Ba Phách, dã quỳ vàng nở mênh mang. Anh của tương lai, anh đã nghe thấy chưa?”

Tags : Blog Radio 222  
  • Blog Radio chuyển thể từ truyện ngắn của Cá Rô

Thứ Sáu, 17 tháng 2, 2012

Blog Radio 221: Vì họ không bao giờ có thể là hai nửa của nhau

(Blog Radio) - Lá thư trong tuần: Vì họ không bao giờ có thể là hai nửa của nhau – trích từ tuyển tập Thư gửi người yêu cũ – blog radio tuyển chọn (phát hành 01/2011)
Bạn thân mến! Trong những trạng thái của tình yêu Blog Radio đã cùng bạn trải qua trong những số Blog Radio qua dường như có một trạng thái khó diễn đạt thành lời và chúng ta chưa từng nhắc tới. Đó là những mối tình không thể vượt qua giới hạn của nó… giống như những người đã cập bến hạnh phúc với người yêu thương của mình nhưng rồi tháng ngày trôi qua, cuộc sống lại có những khoảng trống nhất định không thể khỏa lấp dù bên họ vẫn là một hạnh phúc đủ đầy. Nó cũng giống như những cơn say đã dừng lại ở giới hạn của nó, và người ta chọn cách không bước qua để một người có thể trở về.
Mời bạn cùng trải qua những cung bậc xúc cảm rất đặc biệt ấy qua truyện ngắn Blog Radio kỳ này, một câu chuyện mơ hồ giữa vùng cao nguyên mây phủ…


Truyện ngắn: Mây Ngàn
Thị trấn R quanh năm mây phủ. Miền cao nguyên này điều đó không có gì là lạ. Người dân ở đây có một phong cách bình dị lạ thường, không ai bon chen, ganh đua với sự đời, họ từ tốn, chậm rãi như mây ngàn lơ lửng trên những đỉnh núi cao. Ở R, rượu nếp là một “ đặc sản” nổi tiếng. Những bông lúa mạch đang ngậm sữa được người dân thu hoạch về, đem chưng cất với loại nước suối lấy từ độ cao quanh năm mây phủ ấy tạo thành một loại rượu trắng đục có hương vị mà chỉ cần uống một ngụm nhỏ thôi cũng đủ cho bạn nhớ về R đến cả cuộc đời. Phương là một trong số những người đó.
Em biết về R như thế nào tôi không biết, chỉ nhớ những lần cùng em lặn lội hàng ngàn cây số đến đây, nhìn phong cảnh của R, tôi thấy thân quen như chính quê hương mình. Em thích rượu ở R và sự thực em uống rất nhiều. Lần đầu tiên nhìn em uống rượu tôi rất ngỡ ngàng. Trong cách nghĩ của tôi, em là một cô giáo thành đạt, hàng ngày đến lớp em được học trò thương yêu và đồng nghiệp mến phục, giọng nói dễ thương cùng vóc dáng hài hòa tưởng chừng một cuộc sống hạnh phúc luôn mỉm cười với em, vậy mà ở R, em đã khóc. Những giọt nước mắt không thể rơi ở nơi mà tôi và em đang sống, thế giới đó đầy lo toan và cạm bẫy, ai khóc, người đó sẽ yếu hèn và lạc lõng. Thế giới đó ta phải quên đi cái tôi của mình để hòa nhập với cộng đồng, có như vậy ta mới không thấy rằng mình bị bỏ rơi. Con người ở đó ai cũng lao vào công việc, công việc như là một phương tiện cứu cánh để ta quên đi chính mình nhưng cái tôi con người nào đâu chịu ngủ yên. Một cuộc sống bị lập trình và ngột ngạt, nhiều lần tôi muốn bứt phá nhưng rồi lại thôi. Ở R, em đã khóc, những giọt nước mắt hồn nhiên rơi. Có đứa trẻ thơ nhìn em thán phục:
- Trong hơn nước suối!
Rượu ở R không đắng chát mà đê mê ở đầu lưỡi. Em nhìn lên đỉnh núi bạc đầu nguyên thủy với lòng ngưỡng mộ sâu sắc.
- Anh lên đỉnh núi với em nhé!
Tôi không trả lời, tôi biết em đang nghĩ gì, tâm hồn em chất chứa đầy giông bão. Em đã chia tay người yêu trước khi cùng tôi đến R. Em nói, em cần sự thay đổi. Hạnh phúc đôi khi không phải đi chung một con đường.
blog radio 221
Tôi cùng em vượt qua những con đường nhỏ, men theo bờ suối lên đỉnh, em đi trước, nhanh nhặn như một con sóc. Thỉnh thoảng em quay lại nhìn tôi cười.
- Con trai thành phố đi chậm quá.
Tôi mỉm cười, chân sải bước theo em. Lên cao, sương rơi nhiều, tôi nhìn bờ vai mỏng manh của em mà thương cảm, em vẫn bước đi rất nhanh.
Chúng tôi bỏ lại R, bỏ lại một cao nguyên im ắng cùng với ánh nắng chiều vụt tắt nơi xa.
- Em à, dừng lại thôi, mình đi quá xa rồi đó.
Tôi lo lắng nhìn đồng hồ, thời gian đang trôi nhanh về phía cuối ngày. Những đám mây trắng bạc như đọng lại trên ngọn cây, những làn gió mỏng nhẹ lành lạnh của vùng cao nguyên như báo hiệu điểm giới hạn của cuộc leo núi.
Em quay lại nhìn tôi mỉm cười, tôi thấy trong nụ cười của em vẻ bướng bỉnh hết sức nữ tính. Nó khiến tôi phải dừng lại những điều muốn nói với em khi liếc nhìn đồng hồ và lặng lẽ đi theo em tiến về phía trước. Không gian xung quanh chúng tôi lặng lẽ khác thường, cái bản chất nguyên sơ nhất của vũ trụ ngàn xưa như mở ra đưa chúng tôi vào cõi xa thẳm.
Khi chúng tôi gặp một con suối sâu chắn ngang đường cũng là lúc mặt trời không còn tỏa những ánh sáng dịu dàng xuống chốn sâu thẳm trong đại ngàn nữa, em vui vẻ nắm tay tôi lại ngồi trên một hòn đá lớn. Tôi thấy em không biểu lộ vẻ gì sợ sệt giống như là em đã chuẩn bị sẵn cho cuộc hành trình này, như thể em đã từng ở trong hoàn cảnh này nhiều lần rồi trong cuộc đời em. Trong tôi tồn tại rất nhiều những câu hỏi đại loại như vậy. Em khiến tôi ngạc nhiên rất nhiều.
- Ở với em như thế này có làm anh khó chịu không? Em nắm tay tôi hỏi ân cần.
- Không. Anh không cảm thấy khó chịu đâu, chỉ có điều ở đây không có sóng điện thoại nên anh không thể gọi điện về cho chị em và thật sự em khiến anh rất ngạc nhiên.
blog radio 221
Tôi là anh rể của em, tôi và chị của em đã kết hôn năm năm và chúng tôi có với nhau một đứa con gái. Cuộc sống của vợ chồng tôi hạnh phúc, tôi không bao giờ cảm thấy một sự phàn nàn nào về gia đình của mình. Phương sống với vợ chồng tôi khi theo học đại học ở thành phố. Những năm sống chung nhà, tôi thường giúp đỡ em nhiều chuyện trong việc học hành và những lĩnh vực khác với tình cảm của một người anh trai, và vì vậy em rất quý tôi, những lúc em buồn em thường kéo tôi vào những quán cà phê nhạc Trịnh ngồi lặng im đắm mình vào những ca từ xa thẳm. Em nói em chỉ có thể chia sẻ mọi chuyện với tôi vì tôi biết im lặng, em không thể tìm được ở ai điều đó, cả ở người em yêu, có lần em đã gọi điện cho tôi và nói vậy trong những tiếng nấc. Bây giờ ở với em trong hoàn cảnh này tôi cũng không biết làm gì hơn là im lặng, tôi không khó chịu, cũng không hẳn quá lo lắng về việc không gọi được điện thoại về cho vợ, bởi vì cô ấy hiểu tôi, nếu tôi không gọi hẳn là có lý do nhất định, tôi im lặng, bởi vì điều đó cần cho em lúc này.
Chúng tôi ngồi im lặng bên nhau nghe tiếng róc rách nhẹ nhàng của con suối len qua những kẻ đá, chúng tôi nhìn những ánh đom đóm lập lòe trong đêm. Bất chợt em nhìn lên một vì sao xa xăm và nhắc tôi tên một bản nhạc: Star – Crosed Lovers. Đã lâu lắm rồi tôi không nghe bản nhạc này vì đơn giản là vợ tôi không thích, tôi không muốn làm cô ấy buồn. Tên của bản nhạc đó có nghĩa là những tình nhân sinh ra dưới một ngôi sao xấu chính vì vậy mà hiếm có người phụ nữ có chồng nào thích nó.
- Em thích nghe bản nhạc đó à? Tôi nhìn  ngôi sao và hỏi.
- Em đã nghe nó từ ngày đầu tiên em đứng trên bục giảng, hôm đó vì quá bỡ ngỡ nên em đã dạy không thành công, em buồn bã muốn tìm ai đó để chia sẻ nhưng không có ai cả, anh đã ở quá xa để có thể giúp em điều đó. Em lang thang trên những con phố xa lạ và nghe được nó trong một quán cà phê thưa khách nơi cuối con đường. Lúc đó em đã nhớ tới anh.
- Nhớ anh à? Tôi ngạc hiên hỏi.
- Em cũng không biết vì sao nhưng quả thật lúc đó em đã nhớ đến anh và bây giờ cũng vậy. Mỗi khi nghe bài đó em thường nhớ đến anh trong những buổi chiều anh cùng em ngồi trong quán cà phê nhạc Trịnh lặng lẽ nhìn những dòng người đi lại. Cảm giác đó bình yên lắm, nó đã theo em đến tận bây giờ.
Chúng tôi ngồi bên nhau, im lặng trong sự bao bọc của màn đêm. Ngôi sao đơn côi như lùi ra xa hơn vào cõi vô định, ánh sáng của nó cứ nhạt nhòa, nhạt nhòa dần. Tôi không biết nói gì với em, chỉ biết im lặng nhìn những ngôi sao lẻ loi trên bầu trời. Quả thật cuộc sống của tôi hạnh phúc, tôi không thể tìm ra một sự phàn nàn nào về cuộc sống của tôi, tôi yêu vợ và con gái. Nhưng cũng có những lúc tôi thấy hình như nó chưa đủ, trong tôi vẫn có những khoảng trống vô hình, tôi không biết cụ thể nó là gì. Những đêm khi con gái đã ngủ, tôi thường ôm chặt vợ tôi trong tay, siết lấy cô ấy thật mạnh để cơ thể cô dán chặt vào tôi, tôi muốn bấu víu vào nó vì cảm thấy mình đang trôi vào cõi trống vắng vô cùng. Vợ tôi không hiểu được điều đó, cô vòng tay ôm tôi, rồi vỗ nhè nhẹ trên lưng tôi như người mẹ vẫn làm với con. Cô không hỏi tôi vì sao và tôi cũng không bao giờ giải thích. Ích gì chứ, vì tôi yêu vợ và con gái. Tôi chỉ muốn họ được hạnh phúc và đầy đủ, dần dần có một tấm màn rất mỏng, rất mỏng chắn giữa tôi với tổ ấm của mình, tuy nhiên tôi không bao giờ làm việc gì có lỗi với vợ và con gái. Tôi chôn chặt ý thức về mảnh đất trống vắng ấy trong đáy sâu của tim mình. Thế nhưng đêm nay ngồi bên em, cái ý thức về mảnh đất trống vắng mơ hồ ấy cứ dâng lên giống như một cái cây đang mọc lên trong lòng tôi, cành lá của nó đâm vào da thịt tôi đau buốt. Chính lúc ấy thì em kể về cuộc tình của em.
- Em biết R lần đầu tiên vào ngày sinh nhật lần thứ hai mươi sáu, người đó đã chở em đến đây và mời em rượu nếp của R. Đó cũng là lần đầu tiên em uống rượu. Người đó đã có gia đình, nhưng hai đứa em đã yêu nhau, cả hai đều cảm thấy tội lỗi, mặc dù chưa bao giờ chúng em đi quá giới hạn cho phép. Nhưng cảm giác tội lỗi vẫn cứ len lỏi vào trong tim mình, và ngày một lớn lên, nó khiến em khổ sở. Vì vậy lần sinh nhật ấy người đó đã chở em đến đây, chúng em đã uống thật say ở R, khi say rồi ta không còn cảm thấy mình có lỗi nữa, trong ta chỉ tồn tại một thế giới mà ta thích. Ở đó không có những nỗi lo toan về cuộc sống, không có những giới hạn cấm ta vượt qua, ở đó ta có thể làm những gì mà ta thích, giống như cảm giác khi ta chạy trên một thảo nguyên bao la vậy đó. Em đã uống rất nhiều rượu ở R nhưng cơn say nào rồi cũng phải dừng lại ở giới hạn của nó, em đã không bước qua, không bước qua để cho một người có thể trở lại. Em đã tiễn anh ấy về, em dùng từ tiễn vì khi đến đây, em đã biết mình thuộc về R, về cái thế giới hiền hòa, nguyên sơ, cái thế giới mình có thể gửi vào đó niềm quên lãng tự đấy tâm hồn mình, nhưng anh ấy là con người của thế giới khác, cái thế giới của những lo toan và trách nhiệm, em biết nơi ấy, người đó phải có trách nhiệm nắm tay một người đi về phía cuối của cuộc đời, đó là bổn phận của anh ấy ở cuộc đời này, em không thể nào tước bỏ đi cái bổn phận đó của anh, em không có quyền đó vì vậy em đã tiễn anh ấy.
blog radio 221
Nói đến đây em dừng lại, hướng mắt nhìn về phía vì sao xa xăm.
- Ngôi sao đó sinh ra là để dành cho em phải không anh?
Tôi không trả lời em. Tôi cảm nhận được những giọt nước mắt đang rơi trên má em, những giọt nước mắt trong như nước suối của một tình yêu chân thành, say đắm. Ngôi sao trên bầu trời kia không chỉ dành riêng cho em. Tôi biết điều đó. Nó sinh ra bởi những giọt nước mắt thủy chung của những con người khóc cho tình yêu trên cõi đời này, ta không đếm được bao nhiêu vì sao, bởi vì tình yêu không bao giờ có giới hạn kể cả những khi mọi thứ đã về với ngôi_ nhà _quên _lãng.
Tôi đánh thức em dậy khi những ánh sáng đầu tiên lọt qua vòm lá, chúng tôi men theo con đường cũ để về thị trấn R. Tôi với em ngồi trong một quán nhỏ, khá bình yên. Tôi gọi một bình rượu nóng, tuy nhiên với mục đích cho ấm bụng chứ không phải để say. Em mỉm cười:
- Em không tin nhưng rõ ràng cuộc đời này tồn tại những giới hạn phải không anh?
Tôi  không trả lời em mà nhìn những đứa trẻ thơ ngây ở R rồi uống cạn ly của mình.
Rời R, tôi không hẹn một ngày trở lại. Vì tôi đã luôn chôn chặt khoảng trống vô hình đó vào sâu thẳm trái tim mình, có nhiều cách sống, tôi đã chọn cho mình cách lãng quên vì điều đó giúp gia đình tôi hạnh phúc. Còn em, em đã thuộc về R, thuộc về R để cho cuộc sống diễn ra đúng với những gì mà nó đã định sẵn.
Vẫy tay chào R, tôi và em đều ngoảnh lại nhìn lên những đỉnh núi quanh năm mây phủ, cái bình yên sâu thẳm vẫn ở đó mãi mãi, dù cuộc đời có đầy những bão giông, những toan tính, bổn phận và sự chôn giấu lặng sâu trong trái tim mỗi người.
Pretend you’re happy when you’re blue. It isn’t very hard to do…                                                                                          
  • Blog Radio chuyển thể từ truyện ngắn của Hà Ngọc Vân – (địa danh trong bài đã được thay đổi)

Chủ Nhật, 12 tháng 2, 2012

Blog Radio 220: Dường như ta đã yêu

(Blog Radio)
Lá thư trong tuần:
  • Mảnh ghép mang tên… [ANH]
Cuộc sống là những mảnh ghép. Có những mảnh ghép khớp nhau tạo nên yêu thương, sự đồng cảm và vị tha. Nhưng đôi khi cũng có những mảnh ghép lệch nhau giống như những đố kị, ghen ghét và hận thù…
Tôi rất thích chơi ghép hình, nhất là lúc tâm trạng không tốt vì mỗi lần ghép được một tấm hình hoàn chỉnh, tôi thấy nhẹ lòng khi hiểu rằng cuộc – sống – của – mình – rồi – cũng – sẽ – hòa – hợp – như – vậy. Và bức tranh “Cuộc Sống” hiện tại tôi đang ghép, chỉ còn thiếu 1 mảnh ghép nữa thôi…
Có được mảnh ghép còn lại ấy… tôi sẽ đặt bên cạnh mảnh ghép [Tôi] để bắt đầu hành trình tạo nên bức tranh mới mang tên “Tình Yêu”.
Để hoàn thiện bức tranh “Tình Yêu” ấy,
Đầu tiên, cần nhất là mảnh ghép [yêu thương], mảnh ghép này tôi ghép với mảnh ghép [ghen]. Để nếu ghen tuông nhỏ nhen có xuất hiện, thì yêu thương bên cạnh sẽ giúp chúng lắng xuống, khép lại.
Mảnh ghép [nghi ngờ] tôi sẽ ghép với mảnh [tin tưởng]. Những mảnh này sẽ bổ sung cho nhau để tạo thành một góc hoàn chỉnh. Niềm tin sẽ dẹp bỏ mọi nghi ngờ, và khi đã tin tưởng nhau rồi, cùng nhau nhìn về một phía thì sẽ chẳng còn việc gì khó khăn với chúng tôi nữa.
Mảnh ghép mang tên [vị tha], tôi sẽ ghép chúng với những mảnh ghép có tên [lỗi lầm], [sai trái]. Nếu không có sự vị tha thì sớm muộn những trách móc, khó chịu được tích góp sẽ phá vỡ tình yêu mất thôi.
Còn mảnh [nóng giận]? Tôi sẽ lấy mảnh [điềm tĩnh] ghép chung với nó, bên cạnh sẽ đặt thêm mảnh [tỉnh táo]. Bởi chỉ có bình tĩnh và tỉnh táo mới giúp giải quyết mọi rắc rối một cách nhanh nhất.
Với mảnh ghép mang tên [hờn dỗi], tôi sẽ lấy mảnh [chia sẻ] & [lắng nghe] đặt bên. Để nuôi dưỡng tình yêu, lắng nghe và sẻ chia là những chất xúc tác thiết yếu, phải vậy không?
Những mảnh ghép [quan tâm] & [nhung nhớ] tôi sẽ ghép chung để tạo nên góc nhớ thương. Đây chắc chắn sẽ là mảng ngọt ngào nhất của bức tranh.
Với mảnh ghép [buông], tôi sẽ để bên mảnh ghép [cố gắng ]. Và tôi cũng lấy mảnh ghép [nhẫn nại] đặt bên cạnh, để nhắc nhở một điều – khi đã quyết định song hành cùng nhau, thì sẽ đi tới cùng, sẽ không nhụt chí, sẽ không bỏ cuộc.
 blogradio220 1 Blog Radio 220: Dường như ta đã yêu
Tôi sẽ dành riêng 2 góc phía dưới để đặt 2 mảnh ghép mang tên [riêng tư]. Và đặt [sự tôn trọng] nằm cạnh bên. Vì trong tình yêu ai cũng cần một khoảng trời riêng dù rất nhỏ.
Và như vậy, chúng tôi sẽ có một bức tranh khung cảnh tròn đầy mang tên tình yêu được ghép thành từ rất nhiều mảnh ghép khác nhau, giống những gia vị, cung bậc cảm xúc của tình yêu.
P/s: Anh yêu, những mảnh ghép tuy khác nhau nhưng chúng cần được ghép chung để có một bức tranh tình yêu hoàn chỉnh và em vẫn chờ…
Đến một ngày, mình sẽ ghép hoàn chỉnh bức tranh tình yêu bằng những mảnh ghép khác nhau của hai đứa.
Nhưng trước tiên em cần phải hoàn thiện bức tranh “cuộc sống” đã. Cuộc sống của em chỉ còn thiếu một mảnh ghép thôi…
..mảnh ghép [Anh]!
  •  Gửi từ thính giả giấu tên
blogradio220 2 200x300 Blog Radio 220: Dường như ta đã yêu
Quà tặng Valentine từ Blog Radio – Blog Việt
“Dường như em đã yêu” – là tuyển tập những truyện ngắn đặc sắc nhận được sự yêu thích của đông đảo bạn đọc trong năm 2010 – 2011 trên chuyên trang blogviet Cuốn sách chứa đựng cả những yêu thương trăn trở từ khi chúng ta bắt đầu biết tới thế giới kỳ diệu của tinh yêu, trải qua những hạnh phúc ấm êm và những sóng gió, cách trở trong tình yêu rồi bất chợt một ngày bạn lại đong đầy cảm xúc tự hỏi mình: Liệu đó có phải tình yêu?
“Dường như em đã yêu” – với thông điệp: Nếu có thể xin bạn hãy quên đi tất cả những gì đã mất vì thực ra cuộc sống còn có thể tươi đẹp hơn thế gấp nhiều lần! Hãy bắt đầu một hành trình yêu thương mới vì yêu thương chính là cội nguồn của hạnh phúc!
Và bạn sẽ có cơ hội sở hữu món quà nhỏ này để tặng cho người thương yêu hoặc tặng chính mình trong ngày Valentine ngọt ngào với những ưu đãi cực lớn đến từ Blog Việt.
  • Truyện ngắn Valentine: Nơi gió đi qua…
Hải Phong
Con người thật kỳ lạ, luôn tồn tại những sự đối lập bên trong và có những điều chẳng thể lý giải… Khóc khi vui, cười khi đau khổ, một người – không – cô – độc nhưng luôn sống theo cách của người cô độc, luôn ẩn mình đằng sau lớp vỏ bọc lạnh lùng, băng giá, luôn một mình đi đến những nơi vốn chỉ dành cho hai người, những cặp đôi… Hải Phong là một người như thế. Người ta hay thấy Hải Phong ngồi một mình bên góc Memory Cafe, nơi gần ban công hướng ra đường vào mỗi tối thứ 7. Hải Phong gọi đó là “góc nhỏ của riêng anh”, chốn hiếm hoi cho anh cái cảm giác bình yên – thứ vốn trở nên khá xa xỉ giữa đô thị này, nơi tụ hội của người và xe, của khói bụi và cả những mặt trái của xã hội…
Dương Hạ
Nếu ví Hải Phong như ánh trăng đêm dìu dịu, nhẹ nhàng và bí ẩn thì ngược lại, Dương Hạ lại giống như ánh mặt trời, rạng rỡ và cuốn hút. 23 tuổi, xinh đẹp, là trợ lý giám đốc cho một công ty quảng cáo lớn, Dương Hạ là niềm mơ ước của biết bao chàng trai nơi đây. Quyến rũ và khéo léo, Dương Hạ luôn biết cách biến mình trở thành trung tâm tại những nơi mình đi qua. Có hàng tá người xếp dài theo đuổi, nhưng Dương Hạ chẳng thể tìm cho mình một Mr Right đúng nghĩa, bởi cô hiểu những gã đàn ông ngoài kia chỉ đơn giản là thèm muốn cô chứ chẳng thể cho cô thứ gọi là tình yêu. Nhưng rồi đáp án tìm đến với cô theo một cách không ngờ nhất.
Buổi tiệc
Dương Hạ vẫn nhớ lần đầu cô gặp Hải Phong là vào một ngày đông cuối năm kia, trong bữa tiệc mừng sinh nhật của Hoàng Quân – anh họ cô, cũng là bạn thân của Hải Phong. Buổi tiệc rất náo nhiệt, có nến, có hoa, có tiếng vỗ tay và cả những tiếng cụng ly chúc mừng vang lên không ngớt. Và như thường lệ, Dương Hạ vẫn là người thu hút sự chú ý của đám đông, nhưng cô chợt phát giác ra một người – dường – như – không – thuộc – về – nơi – đây. Hải Phong ngồi đó, một gương mặt buồn, một ánh mắt xa xăm, nơi mà ánh sáng bị lấn áp bởi bóng tối càng khiến ly Frozen Daquiri  trên tay anh thêm mờ ảo dưới ánh đèn chùm. Tất cả khiến cô tò mò về con người kỳ lạ này. Với tay lấy hai ly Mystery, Dương Hạ từ từ tiến về góc bàn nơi Hải Phong.
- Em là Dương Hạ, em họ của Hoàng Quân, liệu em có thể mời anh một ly Mystery?
- Rất sẵn sàng, anh là Hải Phong, bạn của Hoàng Quân. Sau một thoáng ngạc nhiên, Hải Phong từ tốn trả lời.
Bản Always With Me vang lên, Dương Hạ mời Hải Phong một điệu Valse. Chần chừ một chút nhưng Hải Phong không từ chối lời mời này. Không gian như dừng lại, người ta chú ý xem chàng trai kỳ lạ và cô gái nổi bật nhất buổi tiệc sẽ nhảy với nhau như thế nào. Rất may là những tháng ngày bị Hoàng Quân lôi đi đã giúp Hải Phong có những hiểu biết nhất định về môn nghệ thuật này, và những tràng vỗ tay dài cho Hoàng Quân biết công sức lâu nay của mình không bị uổng phí.
blogradio220 3 300x183 Blog Radio 220: Dường như ta đã yêu
Hoàng Quân
Hải Phong là bạn thân nhất của Hoàng Quân. Anh vẫn nhớ ấn tượng ngày đầu vào đại học, 2 thằng suýt đánh nhau chỉ vì… “Trông thằng kia ngứa mắt quá”. Thế rồi số phận đưa đẩy thế nào mà cả 2 học chung một lớp, Hoàng Quân được bầu làm Lớp trưởng còn Hải Phong giữ chức Bí thư. Những buổi họp muộn, đá banh, lăn lộn cùng nhau trong các hoạt động của trường, lớp đã khiến Hoàng Quân và Hải Phong thân nhau từ lúc nào không biết. Cả 2 có một niềm đam mê lớn: Bóng đá – môn thể thao vua. Hoàng Quân muốn một ngày nào đó được xỏ giày tranh tài ở những sân chơi chuyên nghiệp, còn mơ ước của Hải Phong lại là cầm mic bình luận những trận cầu sôi động. Cả 2 đam mê bóng đá đến nỗi mỗi trang sách đều được đánh dấu bằng tên những cầu thủ mà họ hâm mộ, tới mức mỗi khi làm đề cương chỉ cần Hải Phong nói: “Chương Nedved, định lý Del Piero, trang Zidane…” là Hoàng Quân biết nên lấy thông tin ở đâu rồi.
Nhưng đời chẳng phải là mơ, rời giảng đường đại học, mỗi người theo đuổi hoài bão riêng mà tạm gác lại giấc mơ thuở nào. Hải Phong sang Ý du học còn Hoàng Quân về làm quản lý trong công ty của ba. 2 năm sau, Hải Phong trở về, Hoàng Quân đón bạn nơi phi trường bằng nụ cười tươi rói:
- Sao trông mày sau 2 năm chẳng… già được chút nào thế?
- Thằng quỷ, mày vẫn ba trợn như ngày nào, tao có quà cho mày đây.
- Wow, một cái áo đấu có chữ ký của Del Piero, chẳng còn gì tuyệt vời hơn.
Vậy là 2 năm nữa trôi qua, Hải Phong giờ đã là phụ trách cho một công ty truyền thông lớn còn Hoàng Quân đã lập gia đình và thay ba quản lý công ty. Hôm nay là sinh nhật mình nên Hoàng Quân có mời thêm Hải Phong và Dương Hạ, và cũng không khó để anh nhận ra cái nhìn đặc biệt của cô em họ với ông bạn chí cốt của mình. Sau buổi tiệc, Hoàng Quân giả say nhờ Hải Phong đưa Dương Hạ về nhà.
Dương Hạ
Qua Hoàng Quân, Dương Hạ biết được những sở thích của Hải Phong, cô biết anh thích xem phim những chiều thứ sáu, cafe nghe nhạc mỗi tối thứ 7 và lang thang hồ Tây những khi rảnh rỗi. Tối thứ 7, Dương Hạ đến Memory Cafe và tỏ ra cuộc gặp gỡ Hải Phong như một sự tình cờ thú vị. Cô và Hải Phong cùng nghe và trao đổi cảm nhận của nhau về đêm nhạc Trịnh ấy và cả cuốn “Cocktail về tình yêu” mà Hải Phong đang đọc dở trên tay. Thứ 6 tuần kế tiếp, Hoàng Quân rủ Hải Phong đi xem phim và không quên bỏ bom ông bạn vàng để Dương Hạ thế chỗ. Cô vẫn nhớ bộ phim hôm đó có tên “Dear John” – kể về chuyện tình của chàng lính John Tyree. Tối đó, Hải Phong đưa Dương Hạ về, và lần đầu tiên anh kể với cô câu chuyện đời mình.
… Hải Phong là con út trong gia đình có 2 chị em, chị cả đã đi lấy chồng và ra ở riêng. Ba mẹ bỏ nhau năm Hải Phong 17 tuổi, 2 năm sau cha anh lấy mẹ kế và có thêm 2 cô con gái. Mẹ kế không có thiện cảm với Hải Phong, thường tìm cách hắt hủi, xua đuổi anh nên Hải Phong đã tìm đường đi du học thay vì ở lại Việt Nam theo đuổi giấc mơ bình luận viên thuở nào, và cả cho đến bây giờ, khi đã về nước cũng chỉ thi thoảng anh mới về thăm ba. Sự thờ ơ của ba, ghẻ lạnh của mẹ ké, sự cạnh tranh, đấu đá trong nghành truyền thông và những áp lực trong cuộc sống thường ngày đã tạo nên một Hải Phong – ngoài – bàn – làm – việc: Ít nói, lạnh lùng, khó gần và vô cùng bí ẩn. Có lẽ chính cái sự bí ẩn ấy đã khiến Dương Hạ chú ý đến anh khi hai người lần đầu gặp gỡ. Cô vẫn nhớ bộ dạng anh lúc đó, một gương mặt đẹp nhưng buồn và sau cùng là ánh mắt xa xăm như ẩn chứa nỗi buồn bất tận. Có một cái gì đó thôi thúc Dương Hạ tìm hiểu những gì đã diễn ra đằng sau ánh mắt của sự mông lung và vô định ấy.
Quen Hải Phong, Dương Hạ đồng hành cùng anh trong những chuyến du lịch bụi, những đợt làm từ thiện cho trẻ em vùng cao… để cảm nhận cái rét cắt da cắt thịt chốn biên cương, cơn mưa độc vùng Tây Bắc, những con đường ổ voi ôm triền núi, để hiểu thêm về cuộc sống, con người nơi đây… và… để yêu thêm đất nước này. Dương Hạ biết đằng sau cái vẻ ngoài lạnh lùng và bất cần của Hải Phong là một trái tim ấm, một dòng máu nóng chỉ chực chờ tuôn trào… chỉ có điều Hải Phong thuộc tuýp sống ngược, anh luôn làm ngược lại những gì trái tim mình suy nghĩ… Quen anh, Dương Hạ đã biết thế nào là nỗi nhớ, cô thường lấy ảnh anh ra xem mỗi khi Hải Phong đi công tác xa, treo Yh cả ngày để anh có thể tìm thấy cô một cách dễ dàng nhất có thể và mừng húm như một đứa trẻ khi nhận được một tin nhắn made by Hải Phong trong hộp thoại. Dương Hạ biết cô đã thuộc về anh từ cái ngày đầu tiên ấy, khi cô bắt gặp đôi mắt Hải Phong hướng vào khoảng không vô định có ẩn chứa một nỗi buồn miên man ngày ấy. Nhưng, Hải Phong vẫn chưa nói yêu cô…

Hải Phong
Hải Phong biết mình đang thay đổi. Người ta nói: “Cuộc sống có 3 điều hạnh phúc: Có việc gì đó để làm, có gì đó để hy vọng và có một ai đó để yêu thương”. Có một công việc ổn định và không bao giờ mất niềm tin về cuộc sống này, Hải Phong đã có 2/3 điều hạnh phúc, nhưng như thế là chưa trọn vẹn. Hải Phong vẫn cười trừ hay tảng lờ sang chuyện khác mỗi khi Hoàng Quân đề cập đến chuyện anh nên sớm ổn định việc gia đình. Quen Dương Hạ, Hải Phong biết mình đang thay đổi. Anh dành nhiều thời gian cho Dương Hạ hơn thay vì nghĩ làm sao sẽ chiến đấu hết mớ sách mới mua về trong những ngày cuối tuần hay sẽ tiêu hết quỹ thời gian ngày nghỉ vào Game Online như trước đây vẫn làm. Hải Phong đủ tinh tế để hiểu tình cảm Dương Hạ dành cho anh, và hiểu được sự chân thành trong tình cảm ấy. Hải Phong trở nên cởi mở, dễ gần hơn… tất cả là nhờ Dương Hạ, cô cho anh thấy sự trong trẻo, những gì tinh nguyên nhất của cuộc sống này. Nhưng anh lại chẳng thể nói lời yêu cô… Không phải vì Hải Phong không có tình cảm với Dương Hạ, nếu không muốn nói Dương Hạ đã là một phần rất quan trọng đối với anh nhưng… lý trí chưa cho phép anh đến bên cô.
Tên anh là gió biển, ngọn gió đi hoang, tự do, phiêu diêu, vô định như chính tính cách của Hải Phong. Mỗi khi quen một người, khi đoán biết người đó có tình cảm với mình, Hải Phong luôn kèm một câu: “Hãy làm bạn anh, nhưng không được yêu anh”. Thực tế thì Hải Phong khá đào hoa. Cao ráo, đẹp trai, công việc ổn định, và hơn hết là sức cuốn hút từ sự bí ẩn, Hải Phong luôn thu hút cái nhìn của nữ giới những nơi anh đi qua. Nhưng Hải Phong không phải kẻ trăng hoa, anh biết cách để giữ khoảng cách với những người xung quanh. Dương Hạ là một trường hợp ngoại lệ, cô không giống những người khác, hoặc là lợi dụng hoặc là thần tượng Hải Phong, cô yêu anh, một tình yêu trong sáng và thuần khiết. Anh yêu cô, nhưng lại sợ làm tổn thương cô. Hải Phong sợ cái tính cách yêu tự do, ghét sự ràng buộc của mình sẽ làm khổ Dương Hạ, như cái cách anh đã từng làm cách đây 4 năm với Nhã Đan – người yêu trước… Anh rời bỏ Nhã Đan không phải vì hết yêu cô, mà vì tuổi trẻ không cho phép anh dừng lại, Hải Phong đã ra đi, đi để tìm sự tự do cho chính mình… Và vì Dương Hạ là em họ Hoàng Quân nên Hải Phong càng không thể mạo hiểm…
BlogRadio220 4 300x187 Blog Radio 220: Dường như ta đã yêu
Một chiều cuối năm
Bản What will be will be vang lên, Hải Phong với tay lấy chiếc điện thoại, có tin nhắn mới, của Dương Hạ:
“Are you ready?”
Không hiểu lắm về nội dung, Hải Phong nhắn tin lại: “Em muốn nói điều gì?”
Không có hồi âm lại.
21h tối
Một tin nhắn nữa của Dương Hạ: “Chúng ta chia tay nhé!”. Chuyện quái quỉ gì đang diễn ra. Cô ấy đang nghĩ điều gì vậy. Điện thoại không liên lạc được. Hải Phong phóng vội sang nhà Dương Hạ nhưng được mẹ Dương Hạ cho biết cô ấy đã đi từ chiều và nói muốn đi xa một thời gian. Dù Hải Phong tìm đủ mọi cách để liên lạc với Dương Hạ, kể cả qua Hoàng Quân, nhưng tất cả đều vô ích, Dương Hạ vẫn bặt vô âm tín.

3 tháng sau

“Em sắp cưới, 3 ngày sau anh đến dự nhé…” Tin nhắn của Dương Hạ khiến Hải Phong điếng người, đã có chuyện gì xảy ra trong 3 tháng ngắn ngủi qua? Điều gì đã xảy ra khi anh không ở bên cô? Điều gì đã khiến Dương Hạ quyết định một cách vội vàng như vậy? Dương Hạ đã hết yêu anh? Và đã quá muộn để sửa chữa?
Người ta đã trông thấy một chàng trai trẻ lao đi trong cái rét cắt da cắt thịt. Hải Phong lao đi trong gió, trong mưa, cứ đi mà không biết mình sẽ đi đâu và điểm đến là gì. Hải Phong không thể chấp nhận được sự thật này, rằng Dương Hạ đã rời xa anh, rằng anh đã tìm được 1/3 còn lại của hạnh phúc trọn vẹn nhưng lại để tuột mất nó. Nhưng cái lạnh đến tê người của tháng 2 khiến Hải Phong dần tỉnh táo trở lại, anh đọc lại những tin nhắn Dương Hạ đã gửi cho mình và chợt phát hiện ra một điều gì đó. Chỉ ngày mai thôi, chỉ ngày mai thôi là Dương Hạ sẽ rời xa anh vĩnh viễn. Thất vọng, chán nản… nhưng Hải Phong muốn làm một điều gì đó.
3h sáng, bên trong nhà Dương Hạ vẫn sáng đèn. Lấy hết can đảm, Hải Phong bấm chuông. Người ra mở cửa là Dương Hạ. Vẫn gương mặt ấy, vẫn vóc dáng ấy, vẫn đôi mắt biết cười mà trước đây Hải Phong tự hứa với bản thân sẽ không bao giờ khiến chúng phải rơi lệ ấy, ngày mai thôi sẽ vĩnh viễn rời xa anh. Gió vẫn xào xạc thổi, không quá lớn nhưng đủ để che đi những tiếng nấc nơi Hải Phong:
“Anh xin lỗi, đến bây giờ anh mới hiểu tin nhắn của em ngày ấy. Are you ready? Đúng là cuộc sống của anh chỉ được gói gọn trong câu trả lời “Có” hoặc “Không” của câu hỏi tưởng chừng vô nghĩa ấy. Vì sợ sẽ làm tổn thương em như cách anh đã làm với Nhã Đan, vì sợ anh sẽ bước vào vết xe đổ của 4 năm về trước… mà anh quên mất rằng em không phải Nhã Đan và anh cũng chẳng còn là anh của 4 năm về trước – bồng bột và nông nổi… Có lẽ đã quá muộn nhưng anh muốn nói với em một điều, rằng: Anh yêu em…”
blogradio220 5 300x225 Blog Radio 220: Dường như ta đã yêu
Nước mắt đã lăn dài trên gò má Dương Hạ… Sau 3s im lặng, cô nhỏ nhẹ hỏi Hải Phong:
Anh có muốn biết chú rể là ai không? Và chìa tay đưa tờ thiếp mời cho Hải Phong.
Hải Phong từ từ lật trang giấy, một cái tên quen thuộc bên khung chú rể đập vào mắt anh: “Hải Phong”. Còn chưa hết ngạc nhiên, cánh cửa sau lưng Dương Hạ một lần nữa bật mở, và Hoàng Quân bước ra, tất cả là kế hoạch của Hoàng Quân, anh muốn Hải Phong bước ra khỏi cái bóng đã trói buộc bản thân bao lâu nay, để tranh đấu và… để tìm thấy hạnh phúc cho chính mình.
Bạn biết không, lễ cưới của Dương Hạ và Hải Phong được tổ chức vào đúng Valentine năm ấy, ngày 14/2, khỏi phải nói cả 2 đã hạnh phúc như thế nào. Và, Dương Hạ + Hải Phong, khi ta lấy hai chữ cái đầu ghép lại với nhau sẽ ra “H/p” cũng có nghĩa là “Hạnh phúc”.
  • Gửi từ email thính giả Leo Law