Thứ Hai, 16 tháng 1, 2012

Blog Radio 213: Lời nhắn gửi đêm Giáng Sinh!

(Blog Radio) - Mùa giáng sinh thứ 5 Blog Radio ở bên bạn, Chit Xinh, Gà Quay và nhóm sản xuất Dalink Studio gửi lời cảm ơn những tình cảm đặc biệt bạn dành tặng Blog Radio, cám ơn bạn đã lắng nghe, cám ơn bạn đã chia sẻ những tác phẩm truyện ngắn, những chia sẻ tâm sự, những bình luận, cám ơn những người luôn lặng thầm ở bên Blog Radio. Hy vọng Blog Radio sẽ luôn là người bạn online ở bên bạn mỗi khi bạn cần được chia sẻ.
Hôm nay như một lời tri ân đến những thính giả của Blog Radio, Blog Radio xin dành một phần thời lượng của chương trình đặc biệt này cho những lời nguyện cầu đặc biệt nhất các thính giả đã gửi gắm tới Blog Radio qua tổng đài 19006808, những chia sẻ rất đặc biệt trong giáng sinh này… Cầu mong những lời nguyện cầu trong đêm Giáng Sinh này của các bạn sẽ trở thành hiện thực!

Tải blog radio 213 

  • Giáng sinh
Mình… có thích Giáng sinh không nhỉ?
Có. Chắc chắn rồi.
Không biết tại sao nữa, nhưng cứ nói đến Giáng sinh thì trong lòng mình có nhiều cảm xúc lắm.
Mình yêu Giáng sinh dù chưa năm nào mình thực sự có được một Giáng sinh ấm áp và ý nghĩa.
Có lẽ vì mình yêu thích không khí Giáng sinh, vô cùng yêu thích.
Cái không khí cứ khiến người ta thèm một chút ấm áp…
Và có lẽ vì có cái gì đó thật thiêng liêng và thánh thiện trong hai chữ Giáng sinh.
Nó khiến tâm hồn mình trong trẻo dù có thật trống trải.
Giáng sinh…luôn gắn với cái lạnh tê tái, thứ cảm giác mà mình thật sự yêu thích.
Mùa lạnh nhất trong năm mà…mùa của mình.
Mùa mà có thể bước ra ngoài và ướp lạnh cơ thể đến tím tái.
Mùa mà có thể khiến mình co rúm người lại và xuýt xoa để nghe cái lạnh lướt nhẹ qua da và thấm sâu vào người…tê tái.
Mình yêu cái rét mướt của mùa Giáng sinh, yêu cái lạnh đến tê cứng cả người lúc đó.
Và mình yêu luôn cả… nỗi trống trãi và man mác buồn trong trái tim mình.

DSC 0060 Blog Radio 213: Lời nhắn gửi đêm Giáng Sinh!
Lang thang…khắp các nẻo đường quen thuộc trong cái lạnh tê tái của mùa Giáng sinh để bắt gặp tấp nập người trên phố, để bắt gặp lung linh đèn neon vui mắt, để bắt gặp những nhộn nhịp của phố phường và những trang hoàng lộng lẫy khắp mọi nơi, để bắt gặp những mũ len, khăn choàng ấm áp mọi người chuyền tay nhau, để bắt gặp những cái nắm tay ấm áp đi bên cạnh nhau qua mùa đông lạnh và để bắt gặp mình… lạc lõng!!!
Nhưng vẫn thích…
Thích trong cái lạnh điên cuồn đó bỗng tìm thấy một chút ấm áp xung quanh, dù không phải dành cho mình…
Thích cái cảm giác lạnh lẽo bên ngoài mà trong lòng ấm áp.
Phố phường ấm áp ánh đèn màu rực rỡ
Những con đường luôn tấp nập người qua lại ấm áp
Người người đua chen bên cạnh nhau, trao tặng nhau những lời chúc an lành và ấm áp
Mặc kệ giá lạnh, người ta vẫn cảm thấy ấm áp với không khí Giáng sinh.
Vì là mùa lễ hội, là mùa của ấm áp tình thân, gia đình, bạn bè.
Là mùa để mọi người tề tựu về bên cạnh nhau.
Và là mùa để mình muốn được ở bên cạnh một ai đó, dắt tay đi lang thang giữa phố phường tấp nập trong cái giá lạnh gay gắt của Giáng sinh.
Giáng sinh năm nay…mình sẽ lại một mình lang thang đi đâu đó?
Sẽ lại muốn bước vào nhà thờ lúc 12h đêm để nghe tiếng chuông thánh đường vang vọng, để nhìn mọi người làm lễ và cầu nguyện trước đấng tối cao. Và mình…cũng muốn có một điều ước cho dù không phải là một con chiên ngoan đạo.
Giáng sinh năm nay… mình sẽ lại muốn có được một chút ấm áp của yêu thương… sẽ lại muốn được dắt tay đi lang thang giữa cái giá lạnh mùa đông mà nghe lòng ấm áp. Sẽ lại muốn chui người vào một nơi nào đó vừa an toàn vừa ấm áp…
Để rồi cho đến cuối cùng…vẫn chỉ có thể cuối đầu cười với cái bóng của chính mình dưới chân?
DSC 0061 Blog Radio 213: Lời nhắn gửi đêm Giáng Sinh!
Ảnh minh họa: ChipChit
Bỗng dưng nhớ Giáng sinh của 3 năm trước…lần đầu tiên có một Giáng sinh cảm thấy ấm áp. Vì bên cạnh đám nhóc của mình, dù đã say mèm rồi cả đám. Cái Giáng sinh mà đứa gối đầu lên đùi, đứa ngã đầu vào vai mình quây quần ấm áp. Cái Giáng sinh mà lần đầu tiên Bol đã hôn mình xối xả từ bàn tay lên đến vai trong trạng thái xỉn. Ngố nhà mình thì trốn biệt trong phòng sau khi ói nguyên cả buổi trong toilet. Decon cười với cái vẻ mặt ngu ngơ đến buồn cười. Bin thì đỏ gay từ mặt xuống cổ nằm dài trên sofa. Cái Giáng sinh mà ở nhà Bol, lần đầu tiên Gấu tiến lại gần mình, khuôn mặt tỉnh táo nhất đám, cứ như chẳng có tý men nào nhưng mình biết chính là người uống nhiều nhất đám. Cái Giáng sinh mà có người đã ôm mình thật chặt từ đắng sau như một đứa trẻ đang làm nũng “Không cho coiu về, không cho coiu về. Coiu ở đây chứ hong đi đâu hết” khi mình bày đặt giận đòi về vì cái tội hư lắm cả đám. Có lẽ là Giáng sinh đầu tiên mình cảm thấy ấm áp, có lẽ là Giáng sinh đầu tiên mình có những người thân yêu bên cạnh. Có lẽ là Giáng sinh đầu tiên mình biết mình cũng có ý nghĩa với một ai đó trên cuộc đời này. Và có lẽ…là Giáng sinh duy nhất.
Mình…sẽ ước gì cho Giáng sinh năm nay nhỉ?
Tái bút: Chit Xinh và Gà Quay thân mến!
Không biết từ bao giờ rồi đã quen với việc chờ đợi mỗi sáng thứ 7 để nghe giọng nói ấm áp của Chit và Gà trên Blog radio. Và cũng không biết từ bao giờ giọng nói của hai anh chị bỗng trở nên thân quen quá đỗi…Mãi làm một thính giả trung thành của chương trình trong suốt một thời gian dài, hôm nay lại muốn được một lần chia xẻ những cảm xúc của mình với Chit và Gà, với Blog radio, và với cả những thính giả trung thành khác của chương trình.
Những cảm xúc về Giáng sinh của em.
Nếu bài viết của em được chọn, xin dành tặng đến đám nhóc thân yêu của em_ Ghosts. với lời nhắn”Giáng sinh an lành và ấm áp nha Ghosts của “Cô iu”. Cảm ơn vì các em đã luôn ở đó bên cạnh “Cô iu”. Yêu các em nhiều lắm!”
Chúc cho Chit xinh, Gà Quay và nhóm sản xuất chương trình Dalink studio một mùa Giáng sinh hạnh phúc. Cảm ơn chương trình nhiều.
  • Gửi từ Nguyễn Vy Ngân – nguyen_vyngan@ 
merry christmas wallpaper de816 Blog Radio 213: Lời nhắn gửi đêm Giáng Sinh!
  • Gió lạnh mùa đông
Cuộc sống cứ vô tình cuốn ta đi lặng lẽ. Tình bạn, tình yêu, công việc, các mối quan hệ xã hội… dần dần kéo ta vào những vòng quay của nó. Ta cứ chạy theo, mải miết khiếm tìm những thành công mới, tạo lập những mối quan hệ mới. Rồi một ngày chợt nhận ra, trái tim mình đã chai sạn từ lâu…
Một ngày mùa đông ảm đạm và lạnh lẽo, bình thường như những mùa đông khác, ta trở về phòng trọ của mình, và chợt cảm thấy cô độc lạ kỳ. Một mình trong căn phòng trống vắng, một mình nấu và ăn cơm, nghe nhạc một mình, đọc sách một mình, và khóc…cũng một mình. Những giọt nước mắt cứ vô tình rơi, ướt gối mềm mà ta không hề biết. Những giọt nước mắt ta đã cất dấu sau cái vẻ lạnh lùng, cứng cỏi. Đã rất lâu rồi ta không khóc, kể từ khi ta  nhận ra rằng:“Giọt nước, dẫu có rơi nhạt nhòa khuôn mặt, thì cũng chính ta phải tự lau khô chúng mà thôi”.
Vậy mà hôm nay, chỉ một chút gió lạnh của mùa đông, một chút chạnh lòng khi nhìn người ta đang hạnh phúc với tổ ấm bé nhỏ của mình ta lại dễ dàng để cảm xúc trượt dài. Yếu đuối quá phải không, cho một con bé 22 tuổi? cái tuổi mà người ta sẽ nghĩ đến sức sống, lòng nhiệt huyết của tuổi trẻ. Vậy mà, ta lại để mình mong manh trước những cơn gió mùa đông…
Mùa đông, bàn tay ta lạnh băng dù đã được bao bọc kỹ bằng găng tay ấm áp. Cái lạnh khiến ta cảm thấy đau nhói ở lồng ngực nhiều hơn. Và cái nhàn nhạt của thời tiết khiến ta cảm thấy mình bị giam hãm, tù túng và bế tắc. Và ta bắt đầu hoài niệm, bỗng thấy nhớ nhà đến nao lòng. Nhớ những bữa cơm chiều với mâm cơm nghi ngút khói, nhớ cái cảm giác cả nhà ngồi quây quần bên nồi than, uống trà và kể cho nhau nghe những câu chuyện về cuộc sống. Mặc kệ ngoài kia là mưa gió thét gào….
Có đôi khi thẫn thờ nghĩ về những ngày thơ bé, nhớ cái cảm giác được ăn củ khoai do chính tay mẹ nướng, củ khoai bé tẹo, nghi ngút khói nhưng ngọt ngào dư vị của tình thương. Nhớ những kỷ niệm tưởng chừng như rất đối bình thường, mà bây giờ mới thấy đáng quý trọng. Đó là những buổi tối học bài tới khuya chui vào chăn ấm ngủ với mẹ, được mẹ ôm vào lòng, dẫu biết người mình lúc đó lạnh lắm… bình yên.
Christmas%20hanh%20phuc Blog Radio 213: Lời nhắn gửi đêm Giáng Sinh!
Nhớ cảm giác được cầm đôi tay nhăn nheo của Bà, và nghe bà kể những câu chuyện nhuốm màu xưa cũ… về cái thời, ba phải đi đội nước cho ghe để có tiền đi học, dẫu hôm đó trời vẫn lạnh và nước ngập gần tới cổ;  về cái thời một quả cà ăn hết một bát cơm, hay một quả trứng luộc dằm với nước mắm, ăn cả ngày. Quê nghèo… chuyện ngày xưa có kể hết đêm dài cũng không hết chuyện. Nhưng đứa bé con lúc đó có thể hình dung nổi cuộc sống vất vả của ngày xưa. Hay lại đòi được ăn hột mì,cơm độn khoai như ba mẹ thời đó.Trẻ con, nhiều khi ngây ngô khiến người lớn chạnh lòng.
Hà Nội bắt đầu những ngày sang đông, đường phố ít người qua lại, những chiếc xe lao đi vội vã để tìm cho mình những nơi ấm áp hơn. Chiều đi ngang qua Hồ Gươm, thấy những đôi tình nhân nắm tay nhau đi dạo phố cổ,chợt vô thức nhìn lại bàn tay mình.Mùa đông này liệu có bàn tay nào sưởi ấm bàn tay?
Đêm Noel, những con phố ngập trong ánh đèn rực rỡ, người ta sóng đôi nhau bước vào nhà thờ, ấm áp, an lành. Riêng ta vẫn lẻ loi, đôi bàn tay được sưởi ấm bởi ngọn nến lung linh mà ta đang cầm. Ta nhẹ nhàng hòa vào dòng người đang tiến vào thánh đường, để cảm thấy mình không còn cô độc. Nhìn ngọn nến, ta chợt nghĩ về hạnh phúc… Hạnh phúc có đôi khi lung linh huyền ảo như vũ điệu của ngọn lửa,nhưng cũng dễ dàng vụt tắt, để lại đêm tối mịt mù cho những ai không biết quý trọng yêu thương. Thánh đường nơi ta đến, đâu hẳn chỉ dành cho những con chiên của chúa, mà trong đêm noel lạnh giá này, trái tim của kẻ ngoại đạo như ta cũng đã được sưởi ấm bởi yêu thương, bởi sức nóng của niềm tin và hy vọng, bởi hạnh phúc thật sự đằng sau những nụ cười ấm áp của những tâm hồn đã tìm thấy chốn tựa nương.
DSC 0072 Blog Radio 213: Lời nhắn gửi đêm Giáng Sinh!
Ảnh minh họa: ChipChit
Noel và những lời nguyện ước, với chút se lạnh của gió và mưa, chút ấm áp của tình người. Noel này ta vẫn một mình, một mình thôi nhưng không đơn độc vì ta biết chỉ cần đặt tay lên ngực trái của ta thôi, nơi mà trái tim đang ngự trị. Ở đó, có vương quốc của tình yêu, tình yêu của gia đình, của bè bạn, của quê hương, của đất nước và của lòng người… Vương quốc đó được trải đầy bằng những cánh hoa hạnh phúc, được thắp sáng bởi những nụ cười. Ở đó có một mảnh đất nhỏ để ta chôn nỗi buồn và nước mắt khổ đau. Nhưng lại có một dòng sông chứa đầy những kỷ niệm ngọt ngào. Ta đem cái cây hy vọng trồng vào mảnh đất đó và tưới bằng nước của dòng sông kỷ niệm để cứ mỗi ngày ta lại thấy mình lớn lên, mạnh mẽ, kiên cường, đầy hoài bão và khát vọng. Và mỗi khi chạnh lòng nghĩ về mảnh đất chứa đầy đau thương đó, ta lại mỉm cười vì nơi đó đã trở thành một khu vườn đầy màu sắc, với những bông hoa mang tên “hạnh phúc bền lâu”.
Ta…vẫn chạnh lòng mỗi khi gió lạnh mùa đông, vẫn để tâm hồn mình phiêu theo gió, và ta cũng cần một chút lãng du để trái tim không bị khô cứng trước cuộc sống xô bồ. Có những khi buồn đến mức muốn buông tay khỏi cuộc sống này, ta cảm thấy mất lòng tin vào con người.
Nhưng rồi,cứ sau mỗi lần vấp ngã, ta lại đứng lên và mỉm cười đón nhận những cơn bão mới. Hạnh phúc rồi sẽ đến với những ai biết khiên nhẫn chờ đợi. Ta cũng chẳng biết mình có thể đợi được bao lâu, chỉ biết rằng mỗi ngày trôi qua mà ta còn ở trên thế gian này, đó đã là một điều may mắn.
Vậy thì sao ta không để mình sống trọn với cuộc sống mà ta đã được ban?
Tái bút: Chúc chương trình ngày càng có thêm nhiều độc giả lắng nghe.Nhất là vào những ngày mùa đông,khi mà tâm hồn của chúng ta thường có những phút xao
Gửi từ Tròn Vo

Blog Radio 214: Màu của thời gian

(Blog Radio) – Cùng Blog Radio đón chào năm mới 2012 với những chia sẻ lắng đọng sắc màu của thời gian bạn nhé!

  • Nếu có ước muốn trong cuộc đời này…
Nếu được làm một tháng trong năm, tôi sẽ là Tháng Một – tháng có ngày người tôi yêu được sinh ra.
Nếu được làm một ngày trong tuần, tôi sẽ là ngày Thứ bảy – ngày những người yêu nhau có thời gian bên nhau, tay trong tay.
Nếu được làm một đồ vật, tôi sẽ là Chiếc giầy… để lúc nào cũng luôn có đôi.
Nếu phải là một tội lỗi, tôi sẽ chọn Nói dối – như vậy tôi có thể được hiện diện ở tất cả mọi người.
Nếu được làm một chất lỏng, tôi sẽ là Nước – “một phần tất yếu của sự sống!”
Nếu được làm một nốt nhạc trong cuộc sống, tôi sẽ làm nốt đồ, người ta thích những nốt thăng, thì tôi sẽ là nốt trầm, thậm chí là nốt lặng…

Tải Blog Radio 214 :  
Nếu được làm một loài hoa, tôi sẽ là Hoa hồng – loài hoa dành riêng cho tình yêu.
Nếu được làm một mùa trong năm, tôi sẽ là Mùa đông – mùa có cái lạnh khiến mọi người phải muốn đi tìm hơi ấm.
bannhac Blog Radio 214: Màu của thời gian
Nếu được làm một màu sắc, tôi sẽ là Màu Da Cam – mạnh mẽ và ấm áp.
Nếu được làm một âm thanh, tôi sẽ là Tiếng khóc chào đời – luôn đem lại hạnh phúc cho ít nhất là một người nào đó.
Nếu được làm một nguyên tố, tôi sẽ là nguyên tố Oxi – thứ mà mọi ng đều cần để hít thở.
Nếu được làm một từ, tôi sẽ là từ Hạnh phúc – thứ mà ai cũng kiếm tìm.
Nếu được làm một con số, tôi sẽ là số 7 – con số mang đến may mắn mà tôi yêu thích.
Còn nếu được làm một nơi nào đó, tôi sẽ xin được làm cái phòng tắm – mọi người sẽ thường xuyên vào đó, không chỉ để gột bỏ bụi bẩn, mệt mỏi, mà còn để… hát và xả xì trét.
  • Fuong Chic
happynewyear Blog Radio 214: Màu của thời gian
  • Màu của thời gian
Sáng, mở Facebook, đọc được trên Wall của một người bạn… “Màu của thời gian là màu gì?”
Chẳng ai có thể thấy được rõ ràng “màu, mùi, vị” của thời gian. Với một chiếc đồng hồ cát, nhìn cát chảy xuống tức là thời gian đang chảy đi. Với một chiếc đồng hồ, mỗi tiếng nhích của kim giây là một khoảnh khắc thời gian đã qua. Với một cuốn lịch, mỗi trang lịch được xé đi là 1 ngày đã mất. Vậy thời gian có màu gì?
Với 1 người “bình thường”…
Khi ta thơ bé, mọi thứ thật đơn giản, ta nằm trong lòng mọi người, được yêu thương, chăm sóc. Gia đình là chiếc nôi ngọt ngào của mỗi đứa con bé nhỏ. Cuộc sống toàn những điều vui, dù đôi khi hư bị đánh đòn thì cũng chẳng mấy mà quên. Thủa ấu thơ, cuộc sống mang màu hồng. Vậy màu thời gian là màu hồng…
Qua tuổi 15, cuộc sống bắt đầu thay đổi. Ta không còn bé, ta đòi có quyền tự chủ của riêng mình. Người lớn luôn nói ta “không được làm thế này, phải làm thế kia…” và ta cảm thấy khó chịu vô cùng, bởi ta nghĩ ta “không còn là trẻ con, ta cũng có suy nghĩ của riêng ta”. Ta muốn chứng tỏ mình, ta muốn độc lập. Ta có vô số khao khát, ta mong ngóng một ngày ta được đứng bằng đôi chân của mình. Ta hy vọng vào tương lai phía trước, ta được tách khỏi gia đình, được tự chủ một mình. Ta có nhiều lắm, hoài bão và hy vọng… Thời gian nhiều màu xanh da trời…
Vậy là ta cũng đã được sống tự lập, dù tài chính vẫn butachi, nhưng ta đã có cơ hội làm những gì mình muốn. Ta hết mình với tất cả những việc ta làm. Nhưng lạ là, cuộc sống của ta không còn nguyên vẹn là màu xanh da trời nữa. Nó bắt đầu pha tạp; Những sự thật ta bắt đầu nhìn thấy, ta phải học cách tự chủ hơn trước những khó khăn đầu đời. Rồi cái thời butachi cũng qua, giờ ta thực sự phải đứng một mình, không thể mãi dựa vào gia đình. Bắt đầu con đường của riêng mình. Những hoài bão thủa nào tạm phải dẹp lại cho những nỗi lo về cơm, áo, gạo, tiền. Những sự thật trần trụi bắt đầu hiện ra như một bức tranh đẹp bị ố màu, nham nhở, xấu xí. Ta học cách nhẫn nhịn, học cách đương đầu và chấp nhận. Sóng gió bắt đầu từ đây, sóng gió trong đời và cả trong chính mình. Dường như, cuộc sống là vô vàn những mâu thuẫn, những tranh đấu… Thời gian có màu đỏ.
Rồi những khó khăn ban đầu dần qua, ta trở nên dạn dày hơn, không còn quá ấm ức mỗi khi bị cấp trên mắng, biết cách khéo léo với người ngoài hơn, bắt đầu tạo cho mình một phong cách riêng. Dù thế, ta vẫn bồng bột, vẫn có những phút cháy hết mình, vẫn có những phút nông nổi, vẫn có thể dốc hết tiền để mua thứ ta thích, vẫn liếc nhìn những chàng trai có vẻ ngoài hấp dẫn… Vẫn có những phút cuồng nhiệt bất biết ngày mai… Dù sôi nổi, nhưng ta bắt đầu chín chắn hơn rồi… Xanh lá là màu của thời gian.
Rồi ta cũng có gia đình. Bắt đầu một cuộc sống mới, không phải chỉ có “mình ta”. Ta bắt đầu phải chăm lo cho “một người lạ”, rồi “hai người quen”… Ta không còn nhiệt tình với những mối quan hệ mới nữa, ta chỉ thích đi cùng những người bạn thật thân thiết. Ta ít chia sẻ hơn, mọi thứ được giấu trong lòng, biết cái gì nên nói, cái gì không, nên điều chỉnh cảm xúc của mình như thế nào. Cuộc sống cứ đều đặn trôi qua, ta tất bật với những công việc của mình, đều đặn, ta đã bị cuốn vào guồng quay của cuộc sống, chẳng muốn bứt phá, chẳng nghĩ tới việc tạo nên một biến cố nào nữa, và chẳng có thời gian nhìn lại mình nữa… Thời gian cứ thế trôi, chín chắn với đời và sâu thẳm là tình yêu với gia đình, bạn bè… Thời gian có màu cam sẫm.
thoigian Blog Radio 214: Màu của thời gian
Đôi khi chợt ngừng lại, tuổi xuân đã đi qua tự lúc nào. Bước vào thời kỳ hồi xuân, ta nhìn lại quãng đời đã qua, một nỗi nuối tiếc dậy lên. Mỗi lần soi gương, còn đâu khuôn mặt rạng ngời, nước da sáng hồng, còn đâu những khao khát cháy bỏng, cuộc sống trần trụi dù đầy yêu thương, nhưng lẩn khuất trong ta, ngọn lửa đam mê thình thoảng vẫn bùng cháy, những tàn lửa thanh xuân cuối cùng, cố cháy hết mình. Ta lại muốn rong chơi, lại muốn thay đổi, lại muốn mình trở nên hấp dẫn trong mắt bao người. Nhưng nhìn lại, ta còn đây, một gia đình nhỏ cần sự chăm sóc của ta, còn nhiều lắm những việc cần làm… Vậy là ta để đó, nhìn những đốm lửa lập lòe trong lòng, gạt bỏ những thèm muốn rất đời của riêng ta, để sống bằng trách nhiệm và sự hy sinh. Dẫu vậy, ta vẫn nuỗi tiếc…. Thời gian có màu cỏ úa.
Rồi lửa đời cũng cháy hết. Ta nguội lạnh, con cái đã lớn, ta cũng chẳng còn những ham muốn như thời trẻ. Ta nhìn đời với con mắt rất thực tế rồi. Con cái lớn, và rồi cũng có gia đình riêng. Ta không còn ngậm ngùi khép cánh cửa thanh xuân, bởi ta hiểu quá khứ là thứ không thể níu kéo. Ta vui với thực tại. Ta như một con mèo đã nhiều tuổi, thu vén cho mình một chỗ nằm thoải mái quanh xó bếp, mỉm cười, lim dim đôi mắt nhìn con cái ta đang đi những quãng đường ta đã đi. Ta yêu chúng nhiều lắm, và ta an tâm chúng sẽ tự trưởng thành như ta đã vậy…. Thời gian là màu nâu…
Ta đã có cháu, niềm vui được bồng bế một sinh linh bé bỏng trên tay, ta bồi hồi nhớ lại ngày con ta ra đời, nó cũng bé bỏng như vậy, cũng cần chở che như vậy. Rồi ta nhận ra, càng ngày, khi ta càng có nhiều thời gian rảnh, càng có nhiều khoảng lặng cho riêng mình, ta lại càng nhớ về thủa xưa của mình nhiều hơn. Ngày ta còn trẻ, ta chẳng thể nào nhớ nổi những ký ức thủa ấu thơ của mình, bởi ta còn quá bận tâm với tương lai. Giờ thì, mọi thứ lại hiện ra rõ ràng. Nhìn đứa cháu nhỏ nghịch ngợm bên ta, ta lại tưởng như chính mình đang vui đùa  bên cha mẹ, ông bà thủa nhỏ. Ký ức, những điều gì đó xa lắm, mà lại rất gần… Thời gian mang màu tím, hoài niệm.
Ta mệt lắm, ta biết ta chẳng còn nhiều thời gian, mắt ta mờ, tai ta không còn nghe rõ, những việc ta làm, cứ chợt nhớ chợt quên… Cát bụi. Ta biết ta sắp trở về nơi ta sinh ra, mọi thứ trở nên nhạt nhòa…Thời gian có màu gì? – Trắng, đen hay xám?!…
Nhưng. Đó là màu thời gian của một người “bình thường”. Còn….
… “ Khi tôi sinh ra, họ đã bỏ tôi, tôi đón sinh nhật thứ 17 của mình như bao lần khác, ngoài đường, co ro trong chiếc chăn mỏng xin được…”
“Tôi sinh ra đã chẳng được nguyên vẹn, chẳng ai chào đón tôi, tôi biết mình sẽ gặp khó khăn nhiều lắm trong cuộc sống, nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức, tôi muốn được sống…”
“Tôi vốn dĩ có một gia đình hoàn hảo, rồi tôi đã tự hủy hoại mình, tôi đã trượt dài, giờ tôi bế tắc…”
“Tôi đi đây. Vĩnh biệt mọi người.”
... Tự hỏi: “Màu thời gian của họ – những người đó – như thế nào?”
…. Thời gian cứ xoay chuyển màu từ màu này sang màu khác. Đôi khi là sự pha trộn. Có lúc lại thấy mình trỗng rỗng, thời gian trở nên trong suốt, vô màu…. Dù nó có màu gì, thì nó cũng không bao giờ quay trở lại. Khi bạn nói những lời làm tổn thương người khác, bạn không bao giờ có thể lấy lại những lời đó. Khi bạn hẹn đi tiễn một người mà không tới được, bạn  sẽ chẳng bao giờ nhìn thấy được những giọt nước mắt của người đi xa. Một người vừa mới cười với bạn thôi, có thể chỉ một bước quay đi đã ở bên kia thế giới. Tình yêu của bạn còn đang nồng nàn là thế, có thể chỉ vì một hiểu lầm nhỏ, ngày mai đã chẳng còn bên nhau…. Bạn luôn có cơ hội làm lại từ đầu, nhưng bạn sẽ chẳng thể chối bỏ quá khứ của mình…
Đã bao lần tôi nói từ “nuối tiếc”, mà có bao nhiều người trong đời không phải một lần nói từ “nuối tiếc”?! Nhưng quá khứ sẽ mãi là quá khứ. Mỗi lần gặp khó khăn, mỗi lần buồn đau tưởng chừng không vượt qua được, tôi luôn tự nhủ: “Hãy tranh thủ gặm nhấm những khoảnh khắc này, bởi ngày mai, ta sẽ vượt qua khó khăn, mọi thứ sẽ chỉ còn là quá khứ. Hãy trân trọng từng giây phút, dù là buồn đau hay vui vẻ.”
… Ngày hôm qua là quá khứ của Ngày hôm nay, và Ngày hôm nay sẽ là quá khứ của Ngày mai; nên chẳng việc gì phải vội vàng, phải sợ hãi. Bình tĩnh, tự tin, và trân trọng từng khoảnh khắc, bạn của tôi nhé!
Hà Nội, một ngày đông.
  • Gửi từ email Hà Châu Giang
maucuathoigian Blog Radio 214: Màu của thời gian

Cứ thả nỗi buồn đi xa…
Có bao giờ bạn tự hỏi..
Vì sao ta buồn?
Ta buồn vì ta vừa kết thúc một mối tình. Tưởng mối tình đó sẽ kéo dài mãi, hạnh phúc ngày hôm nay sẽ lan sang đến ngày mai, ngày mai nữa. Nhưng không… Ngày hôm nay có thể người đó yêu ta đậm sâu, nhưng ngày mai thì sao? Ta chỉ có thể trân trọng từng khoảng khắc hạnh phúc và khi chia tay có nghĩa là ta và người đó sẽ đi tìm hạnh phúc mới tốt hơn, sẽ lại có cuộc sống mới.
Ta buồn vì ta có một ngày làm việc tồi tệ, những mớ bòng bong làm ta mệt mỏi. Ta sẽ giải quyết chúng chỉ cần có lòng quyết tâm. Một ngày dù có tồi tệ đến mấy thì cũng sẽ phải đi đến hồi kết nên ta không nên lo nghĩ.
Ta buồn vì ta biết bạn bè xung quanh không hề tốt mà họ chỉ lợi dụng ta. Ta đã quá tin tưởng họ để giờ quá đau đớn khi nhận ra sự thật phũ phàng.
Ta buồn vì ta quá ngờ nghệch để bị người khác xỏ mũi mà không hay biết. Ta dặn mình phải thông minh hơn trước đi.
Ta buồn vì hôm nay ta làm những người ta yêu quí phải buồn, ta không để ý gì đến người khác cả. Ta quá quan tâm đến bản thân chúng ta để khi mất đi người ta yêu thương mới nhận ra sự quan trọng của họ.
Ta buồn vì người khác chê trách ta, ta tức giận, ta la lối. Nhưng ta nhận ra rằng phải biết kiềm chế bản thân, ta đúng thì ta cười họ, còn ta sai thì ta sửa.
Ta buồn vì hôm nay, vì ngày mai, lo sợ những gì có thể sẽ đem đến.
Ta buồn vì vô số lí do mà không thể lí giải. Có những việc không đáng làm ta buồn nhưng ta vẫn rầu rĩ. Cuộc đời này quá ngắn ngủi để buồn vì tất cả mọi thứ. Chuyện gì đến sẽ đến, ta không chờ đợi,ta không hỏi. Đơn giản hôm nay ta sẽ cười để quên đi phiền muộn. Những ai ghét ta, ta mặc kệ vì họ đã không yêu quí chính con người ta. Những ai yêu quí ta, ta trân trọng họ. Và ta không buồn, buồn sẽ làm ta mệt mỏi, sẽ làm ta mờ mịt. Ta vui vì ta biết đằng sau sự buồn bã sẽ ẩn chứa những niềm vui, đằng sau những niềm vui là tiếng cười thoải mái.
niemtin Blog Radio 214: Màu của thời gian
Vì sao ta phải buồn? Buồn không giải quyết được vấn đề, buồn không thể làm lành trái tim tan vỡ, buồn không thể rút lại một lời nói, buồn không thể làm lại một ngày, buồn chả làm được gì cả.
Buồn chỉ càng làm con người ta chìm sâu trong bóng tối, ánh sáng sẽ bị che mờ. Ánh nắng mặt trời luôn rạng rỡ trên mỗi con đường ta đi qua. Chẳng ai muốn quay lại con đường tối cả. Chúng ta hãy chọn những con đường sáng, nỗi buồn chỉ là một phần của cuộc sống. Ta biết đến nỗi buồn nhưng ta không giữ nó lại. Ta thả nó đi xa thật xa….Và mỗi khi buồn hãy tự hỏi :”Vì sao phải buồn?” bạn nhé !
Chúng ta biết là ta không nên buồn nhưng đôi khi quá khó để lờ đi tất cả mọi việc… Nhưng cứ mãi để nỗi buồn trong lòng ư?Điều đó sẽ càng phá hủy con người ta hơn thôi!
“It”s a new dawn
It”s a new day
It”s a new life
For me
And I”m feeling good,,”
    • Jun Hg – hgthaotran
    • Blog Radio chuyển thể

Blog Radio 215: Nước mắt hải âu

(Blog Radio )- Tàu muộn. Chuyến tàu đêm chìm lấp trong những âm thanh xáo trộn của dòng người chẳng khác gì cái nhốn nháo, sự tất bật của ban ngày. Vào ga lúc 11g trên chuyến tàu từ Hà Nội về Sài Gòn tôi im lặng, chờ đợi và những bánh xe cũng bắt đầu lăn chậm rãi trên đường ray. Những âm thanh ồn ào ban nãy cũng tự dưng lắng xuống rồi im bặt, mọi người bắt đầu sải lưng lên những chiếc giường cứng, cũng có người chưa ngủ mà còn ngồi nhìn ra đâu đó bên ngoài khung cửa. Đêm xuống, không gian tĩnh mịch lại làm tôi quặn người, nằm vì không muốn nhìn thấy cái màu đen kịt ngoài kia. Đáng lẽ tôi có thể đi máy bay để nhanh và tiện hơn, nhưng tôi lại chọn đi tàu chỉ vì ý nghĩ muốn thời gian về Sài Gòn chậm lại. Hay nói đúng hơn là tôi đang một lần nữa trốn chạy giống như năm năm trước tôi đã leo lên chuyến tàu này để chạy trốn những sự thật của cuộc sống.


Tải Blog Radio 215 
***
Em…
Cô em nhỏ mà cha tôi dẫn về trong một đêm mưa bão. Từ lúc ấy em là con nuôi của cha mẹ và tôi bất ngờ có trách nhiệm làm một anh trai.
Mẹ em đã mất, cha lại không cần em, em mồ côi, lạc lõng. Ngay cái khoảnh khắc đầu tiên ấy khi chạm phải đôi mắt ứ đỏ trong em tôi đã biết mình có một trách nhiệm quan trọng hơn của một người anh. Tôi muốn che chở, muốn bảo vệ em, muốn em được cười, được hạnh phúc. Em đã chiếm ngự trong tôi một vị trí không ai có thể thay thế và tôi yêu em. Yêu theo tháng ngày, những tháng ngày hạnh phúc quá đỗi bên cạnh em, yêu nụ cười không tìm thấy nước mắt trên gương mặt thánh thiện, yêu những lúc em thức đêm chăm sóc tôi khi ngã bệnh, yêu tiếng nói cằn nhằn trẻ con mỗi khi tôi về nhà muộn. Tôi yêu em, tất cả…
Em…
Bản tính bướng bỉnh, nhưng lại thích nép vào sự che chở của tôi. Thích ngắm biển vào buổi đêm, thích lang lang vào những chiều nắng nhạt, thích dạo bước trong những cơn mưa phùn nho nhỏ. Những sở thích đôi lúc tôi cảm thấy em quá mơ mộng và viễn vông, tôi cho là phí thời gian. Nhưng tôi vẫn thích khi được đi cùng em đến những nơi em thích. Trong suy nghĩ lúc đó tôi chỉ cần những giây phút này mãi mãi bình yên như nó vốn dĩ, giản đơn thế thôi. Tôi không cần danh vọng hay một cuộc sống cao sang mà chỉ cần mang cho em hạnh phúc. Và tôi đã luôn nghĩ rằng hạnh phúc của em chính là tôi.
Nhưng hình như những gì ta muốn, có khi quá đơn giản lại hoá ra là quá xa vời. Là số phận đã chặn lối tôi hay chính em đã muốn như thế? Tôi không còn nhớ được lý do là gì. Những lời giải thích của em cứ ráo riết trong khi đầu óc tôi trống rỗng. Em muốn dừng lại, muốn thoát khỏi vòng tay tôi. Cái ngày mà em nói em chỉ muốn làm vai trò của một đứa em gái chứ không muốn trở thành cô gái trong lòng tôi. Em bỏ tôi đứng lại, còn em tiếp tục bước đi. Nhưng sẽ bước một mình, chỉ một mình em trên con đường mà tôi và em đã có biết bao dự định cho tương lai. Tôi như người bị hụt chân, không được phép chống đỡ. Chỉ có một sự lựa chọn duy nhất là bỏ chạy.
blogradio215 1 Blog Radio 215: Nước mắt hải âu
ảnh minh họa
Quyết định chuyển công tác vào Hà Nội đã làm cho mẹ tôi khá bất ngờ, cha thì không nói gì còn em thì lảng tránh. Bắt đầu một cuộc sống khác ở nơi không có một ký ức. Mọi thứ thu hẹp lại chỉ còn công việc và công việc. Đến tối lại chìm vào dòng suy nghĩ và rít những hơi thuốc dài. Ừ nhỉ! Thuốc lá không biết từ bao giờ đã trở thành người bạn thân thiết. Sự cô độc, trống trải và cái lạnh của một thành phố xa lạ không biết đến niềm vui, tôi chỉ còn biết dùng khói thuốc để lấp đầy. Có những đêm không chịu nổi, tôi lái xe trên những con đường dài bất tận, để cho tiếng gió lấp đi âm thanh, tôi gào thét rồi khóc oà. Rồi lại tự hỏi. Tại sao?
Tại sao?
Và suốt năm năm, tôi không về nhà. Chỉ gọi điện về vào cuối tuần để cho cha mẹ yên tâm. Tôi hỏi mẹ em gái dạo này thế nào? Tôi muốn biết em sống có tốt không, mẹ lại hỏi tôi có muốn nói chuyện với Linh không? Tôi ậm ự rồi thôi, gác máy. Cứ như vậy tiến trình được lập đi lập lại như cái máy tua băng.  Nhưng lần này tôi phải quay vào Nam thực sự. Dù muốn dù không thì cũng không thể không về thăm nhà một lần. Mẹ cứ gọi điện bảo tôi thu xếp công việc về nhà ít hôm cho bà nhìn mặt, bà lo là tôi ở một mình không biết chăm sóc bản thân sẽ thiếu ăn mà ốm đói. Tôi dây dưa, chậm trễ không biết bao lần, lần này thì không thể được nữa. Nhưng tôi phải đối mặt với em thế nào đây? Nên vui hay buồn, cười hay lạnh nhạt, im lặng hay nói thật nhiều như chẳng có gì xảy ra,tôi không biết. Em giờ chắc đã có bạn trai rồi nhỉ? Nghĩ đến đây tôi lại thấy lòng nặng thêm. Ai bảo rằng thời gian là liều thuốc tốt nhất? Có những nỗi đau mà thời gian cũng phải bất lực.
Đêm lặng lẽ trôi, những tiếng còi tàu thi thoảng lại rú lên làm tôi không tài nào chợp mắt. Mấy ngày đi tàu qua thật nhanh. Nhìn vào đồng hồ tôi bỗng giật mình, chỉ còn vài giờ nữa là vào đến Sài Gòn.
blogradio215 2 Blog Radio 215: Nước mắt hải âu
ảnh minh họa
Ga tàu mở. Trước mắt tôi, là em đang mỉm cười, nụ cười thật tươi. Đáng lẽ giây phút này tôi nên vui mới phải vì em đã cất công ra đón, vẫn đỡ hơn so với ngày tôi đi em đã lặn mất tăm không một dấu vết. Nhưng sao thấy lòng nặng trĩu, tôi gần như muốn chạy đến ôm thật chặt lấy em, mặc cho dòng người đang qua lại, cho những nỗi nhớ bao tháng ngày tôi giam lõng tận nơi sâu thẳm đang vật dậy gào thét. Nhưng tôi hiểu, khoảng trời của tôi và em giờ đã không còn là một, đối mặt em mà sao tôi thấy mình thật xa tầm với. Không còn tôi bên cạnh, em đã tung bay, lột xác thành một con người hoàn toàn mới mất đi cái vẻ yếu đuối vốn dĩ. Em đã là một cô gái chững chạc, tự tin bước đi như lời đã nói của em ngày xưa. Nụ cười em không hề thay đổi, nhưng chắc chắc rằng nụ cười đó không còn chút đặc biệt nào dành cho riêng tôi.
Bất chợt, tôi nhớ ra việc mình chẳng nói gì về giờ giấc lúc đi trong điện thoại, sao em lại biết?
- Mẹ rất mong anh về đấy. Thấy mẹ sốt ruột nên em ra đây chờ đón anh để mẹ yên tâm. Chúng ta về nhanh đi để mẹ trông.
Tôi gật, em nói vẫn với một nụ cười.
Về đến nhà mẹ liền bảo tôi vào phòng nghỉ ngơi trước cho khoẻ, quả đúng là mẹ hiểu con. Chiếc giường cứng trên toa xe dù thuộc hạng uư nhưng tôi vẫn cảm thấy người mỏi mệt. Thả phịch người trên nệm, tôi mở mắt nhìn lên trần nhà mặc cho tứ chi lan toả cảm giác biếng lười. Căn phòng thân thuộc vẫn không một chút thay đổi, vẫn còn đâu đó cái hơi ấm ngày xưa. Tôi lịm dần vào giấc ngủ, nhưng lại rơi vào cơn mơ mộng mị. Hình ảnh Linh hiện ra, em lại cùng tôi nô đùa nghịch sóng, giữa chúng tôi như chưa từng có điều gì chia cắt. Nhưng rồi thì em cũng lại bước đi bỏ tôi lại nơi bờ biển hoang vắng. Bóng dáng em khuất dần, tôi đuổi theo, chạy mãi chạy mãi nhưng hoàn toàn tuyệt vọng… rồi lại gào thét…
Tôi giật mình choàng dậy biết nó chỉ là mơ nhưng lưng tôi vẫn lạnh toát. Nhìn ra bên ngoài lúc này trời đã về chiều, tôi đi tắm rồi bước xuống phòng khách. Mẹ đã nấu xong bữa tối và tôi ngồi vào bàn. Tôi nhìn sang chiếc ghế bên cạnh thiếu mất một người. Không hỏi nhưng cha nói tôi biết em đã gọi điện về báo là sẽ ăn ở ngoài rồi mới về. Hơi thở nặng trịch bỗng dưng đè lên tôi, ngày trước dù vui chơi đến đâu cả nhà đều về đúng giờ cơm tối. Chưa lần nào tôi và em ăn ở ngoài một mình. Đúng là năm năm đã thay đổi qua nhiều thứ.
- Ăn nhiều vào đi con, cái thằng này không biết ăn uống ở ngoài đó thế nào mà mặt mày xanh xao, người thì ốm hơn cả lúc đi.
Mẹ vừa nói vừa gắp dồn thức ăn vào chén cho tôi.
- Thì chắc con nó lo công việc, tụi trẻ bây giờ cứ lao vào làm việc là quên ăn quên ngủ. Nó lớn rồi bà chăm nó liệu có chăm được cả đời không? – Giọng cha tôi chen ngang.
- Cái ông này! Ông không xót thì để tôi xót. Con tôi thì tôi phải lo chứ.
- Cứ để cho mẹ nói đi cha. Con cũng chỉ về được ít hôm rồi lại đi.- Tôi vừa nói vừa ăn ngấu nghiến. – Nhưng đã lâu không ăn đồ ăn nhà, con sẽ ăn nhiều đấy nên mẹ đừng lo.
- Đúng rồi, ăn nhiều đi con. Mẹ nấu toàn món con thích không đấy.
Một ngày, hai ngày rồi ba ngày, sáng thì quanh quẩn trong nhà đến chiều tối thì lại lang thang khắp đường phố. Thỉnh thoảng lại bất ngờ rẽ vào một nơi nào đó để ngắm nhìn thành phố đêm lộng lẫy nhộn nhịp. Về nhà khá trễ nên tôi và em dường như không phải chạm mặt nhau lần nào, ngoại trừ hôm ở sân ga. Nhiều lúc lại tự hỏi, tình yêu của tôi dành cho em có đang suy giảm, chỉ còn lại sự giận dỗi và phẫn nộ trong lòng? Tôi khó chịu vì sự thờ ơ quá đỗi bình thường của em, vì gương mặt em vẫn cười còn lòng tôi thì không bao giờ dừng rỉ máu, nhức nhối.
Tối nay, tôi lại không ra ngoài mà ở nhà. Cũng chẳng còn nơi nào để đi, tôi lên phòng thu xếp lại quần áo chuẩn bị cho tối mốt lên đường. Bất chợt mẹ nhờ tôi đem quần áo đã xếp sẵn vào phòng cho em gái, tối nay nó bảo có ca trực ở cơ quan. Mẹ bảo thế. Tôi đã định để đồ xong rồi đi ra ngay, nhưng lại không tránh khỏi sự tò mò, ngắm nhìn căn phòng của em, rồi tôi nhìn chăm chú vào quyển sổ bìa màu tím để trên bàn. Nó làm tôi nhớ đến một lần vô tình tôi cầm lên xem khi vào phòng em. Em đã hoảng hốt giật lấy trước khi tôi kịp mở ra. Em đã viết gì bí mật trong đó chăng?
Tôi đứng yên một lúc lâu rồi ngập ngừng tiến đến…
“ Ngày…tháng…năm…
Mưa đầu mùa, anh lại cùng ta đi dọc trên con đường quen thuộc. Cảm xúc lúc ấy lại trực trào một cách rõ rệt. Những giọt mưa rơi trên tay lạnh buốt nhưng bàn tay anh lúc nào cũng nắm chặt chỉ còn lại cảm giác ấm áp. Lúc đó ta chỉ ước sao con đường cứ dài ra thêm một chút và cơn mưa đừng vội tạnh…
Ngày…tháng…năm…
Sinh nhật tròn 18
Anh lại mang cho ta bất ngờ bên hoàng hôn biển lặng. Tung tăng trong vòng tay anh, đùa giỡn cùng những đợt sóng ta có cảm giác như một cô người yêu bé bỏng được anh nâng niu. Sao anh lại hiểu ta đến thế? Bao giờ anh cũng làm ta cười, nhưng ta lúc nào cũng sợ nụ cười ấy sẽ sớm tan mất thôi…

Ngày…tháng…năm…
Mỗi một ngày trôi qua, bên anh, hạnh phúc. Thật sự rất hạnh phúc, nhưng những cơn ác mộng lại tìm đến ta vào mỗi đêm tối. Mẹ…con đường của mẹ nhắc nhở ta đừng bao giờ tái phạm. Những cái gì quá đẹp thì đó chỉ là một giấc mơ, ảo tưởng. Đã là ảo tưởng thì một ngày nào đó sẽ chóng tan vào khói sương…

Ngày…tháng…năm…
Hôm nay, ta chợt nhận ra, ta lệ thuộc vào anh quá. Ta như một ký sinh trùng bám víu vào anh để có sự sống. Càng ngày ta càng nhận ra ta đã yêu anh. Nhưng điều ấy càng hiện diện rõ thì ta lại càng lo sợ. Không! Phải tĩnh lại thôi. Không thể tiếp tục mơ được nữa. Một ngày nào đó anh cũng sẽ rời xa ta, nào có ai biết trước ngày sau cơ chứ? Dẫu ta biết biết tình cảm của anh, nhưng thì đã sao? Ta không dám tin, thật không dám tin…

Ngày…tháng…năm…
Anh đi rồi, sau bao ngày ta lẩn tránh. Xin lỗi anh. Em chỉ có thể giữ trọn tình cảm ấy cùng với ký ức mà anh đã cho em trong những năm qua. Vì cuộc sống nào mà không có sóng gió, trắc trở. Một lúc nào đó sẽ chẳng có người đổi thay. Vì chẳng có tình cảm nào chóng tàn bằng tình yêu. Em sợ rằng chúng ta sẽ không còn được nụ cười yên bình như xưa nữa. Em chỉ muốn giữ chúng mại mãi, những ký ức không có nước mắt chỉ tràn ngập tiếng cười.
Hôm nay anh đi nhưng em không ra tiễn, em chỉ biết trốn ở nơi kỷ niệm để cho tiếng sóng thét gào nhấn chìm nước mắt. Em ích kỷ quá phải không? Hèn nhát quá phải không?…

Ngày…tháng…năm…
Thời gian để lại ngày ấy xa rồi nhỉ? Mới đó mà đã năm năm…
Anh về. Anh khác hẳn với vẻ phong trần bám lấy trên gương mặt . Anh bắt đầu hút thuốc từ khi nào vậy? Anh sống thế nào? Anh và em, xa quá rồi phải không? Em thật là mâu thuẫn. Anh có trách em không? Vì em không đủ can đảm để đón nhận lấy tình yêu của anh. Cha mẹ em cũng đã từng yêu nhau tha thiết đấy. Kết quả đó là một tấm bi kịch chia ly. Em biết dù tình yêu anh chân thành, nhưng hãy tha thứ cho em.
Anh sẽ sớm vào lại Hà Nội, mọi thứ lại trở về đúng vị trí, cho anh thêm thời gian anh sẽ quên em thôi…”

blogradio215 3 Blog Radio 215: Nước mắt hải âu
Đêm…
Tôi phóng xe như điên dại, lao vút trong gió qua những con đường ngập ánh đèn của thành phố. Trong tôi giờ là chất ngập vô vàn những thứ cảm xúc hỗn độn. Đau đớn, tức giận và bất lực. Tôi quả là một thằng đần. Một thằng ngu mà lúc nào cũng tưởng mình là thông minh. Tôi lúc nào cũng cho rằng mình đã hiểu hết được con người em, nhưng thật ra không phải vậy. Đến cả nỗi đau, sự lo lắng trong lòng em tôi cũng không thể biết, không thể giúp em an lòng vậy mà lúc nào cũng cho rằng tôi đã làm được cho em rất nhiều. Quân ơi! Mày phải làm gì đây? Thứ hạnh phúc mà mày cố gắng mang đến thì ra lại trở thành nỗi bất an trong cuộc sống của em. Thế chẳng phải tất cả trở nên vô nghĩa hay sao?
Khuya…
Tôi không dừng lại, những bánh xe cứ chạy nhanh đều dưới sự điều khiển của tôi. Tôi cứ chạy thẳng về phía trước, cũng không biết mình đang đi đâu, sẽ dừng lại ở đâu đây? Trong đầu không lúc nào thôi ngừng nghĩ đến em. Tôi đã hứa, đã tự hứa với bản thân rằng không được để em phải khóc vì bất cứ điều gì. Thế mà lại để cho em vì tôi mà khóc. Tình yêu thật làm con người ta mù quáng, nó đã che đi ý muốn ban đầu tôi muốn dành tất cả để mang đến cho em. Tôi thét gào trong sự bất lực…
***
Tỉnh…
Tôi mở mắt, mặt trời đã lên đến đỉnh. Tối qua mãi đến gần sáng tôi mới về nhà trong trạng thái đi không vững. Tôi vẫn còn nhớ loáng thoáng mình được dìu vào phòng, chắc lúc đó đã làm cả nhà thức giấc. Giờ thì đầu tôi vẫn còn choáng, đau như búa bổ. Có tiếng bước chân từ cửa đi vào , tôi lờ đờ nhìn lên rồi lập tức lấy lại bình tĩnh. Em cầm trên tay ly trà nóng. Hơi ấm vẩn còn bốc lên lơ lửng.
- Anh uống đi!
Tôi đón lấy. Một lúc sau, tôi hỏi:
- Tối qua anh say, ba mẹ có nói gì không?
- Ba mẹ không biết. Tối qua em đưa anh vào nhà.
Tôi bất ngờ rồi ậm ự một tiếng. Em định bước ra ngoài, nhưng giọng nói tôi đã kịp chặn lại. Bước lại gần em.
- Lâu quá rồi không đi chơi cùng nhau phải không em gái?
- Uhm. Em còn công việc còn anh thì ở xa.- Em trả lời, giọng hời hợt.
- Mai anh bay, thế hôm nay em rảnh chứ? – Em im lặng, lảng tránh ánh mắt tôi.
- Chỉ ngày hôm nay thôi. Công việc về sau của anh rất bận. Không biết khi nào mới vào lại Sài Gòn. Cuộc sống đã không cho ta sống theo ý muốn, nhưng chỉ hôm hay có thể là một ngoại lệ không?
Tôi và em lại chìm trong khoảng không im lặng, ánh mắt tôi vẫn chăm chú vào em. Chỉ hôm nay thôi để tôi có thể mang cho em hạnh phúc thực sự.
- Thế anh muốn đi đâu?
- Em biết mà.

blogradio215 4 Blog Radio 215: Nước mắt hải âu
Thế là chúng tôi cùng đến nơi kỷ niệm. Chiều buông xuống, gió biển lồng lộng thổi vào tôi, thổi tung bay tóc em thật nhẹ nhàng. Chúng tôi bước cùng nhau lặng nghe tiếng sóng biển dồn dập đánh vào những bờ đá. Đi bên tôi lúc này, tôi nhận ra một điều rõ rệt. Em không còn là cô bé con nhỏ nhắn thích nép vào tôi, nhõng nhẻo, nài nỉ, bướng bỉnh. Em vẫn là em, nhưng là một cô gái có tâm hồn sâu sắc, nét trưởng thành trong em hiện lên rõ qua ánh mắt và nụ cười. Chỉ bấy nhiêu thôi thì vai trò một người anh của tôi gần như đã kết thúc. Em đã có thể vững chãi bước đi thật rồi, không cần ai là điểm tựa, không cần một tình yêu che chở cho em nữa.
- Anh đang nghĩ gì thế?
Em quay sang nhìn tôi, vẫn nụ cười nhẹ nhàng.
- Nhìn cảnh vật vẫn không đổi nhưng con người thì đã thay đổi.
- Đó là điều hiển nhiên mà anh.
Bước thêm vài bước, tôi nói tiếp:
- Nghe mẹ nói em làm ở đài phát thanh, đó là công việc mà em rất thích.
- Em đã cố gắng rất nhiều đó. Sắp tới em sẽ có hẳn một chương trình riêng.
- À, vậy thì anh phải nghe radio thường xuyên mới được.
- Anh thì làm gì có thời gian. Sáng đi làm, tối tiếp khách. Không biết có thời gian nghỉ ngơi ngơi chưa nữa. – Em bật cười, sự tự nhiên giữa chúng tôi có chút hé mở.
- Ờ, nhưng chương trình của em gái, có bận cũng phải nghe chứ.
Tôi cười đáp lại. Bất chợt nhìn thấy mấy vỏ ốc cạnh những hòn đá. Tôi nhớ ra, quay sang nhìn em:
- Lâu rồi không nhặt vỏ ốc. Em thích nhất trò này phải không?
- Trò gì? Vỏ ốc đẹp nên mới nhặt về. Là sở thích chứ không phải trò chơi đâu.
Nói xong em để mặc tôi đứng đó, chạy đến bên sóng biển nhặt vỏ ốc. Nước biển mát lạnh, em lại nhảy vào nghịch nước. Tự nhiên tôi lại nhìn thấy em của ngày nào. Không đứng yên một chỗ tôi cũng chạy đến, trước đây chúng tôi thường chơi trò lấy vỏ ốc áp vào hai tai của người kia, tiếng sóng biển vù vù và gió phát ra thật to lớn. Tôi lại làm như thế với em một lần nữa. Nhưng khi em muốn áp vỏ ốc vào tai tôi thì tôi lại không cho, chúng tôi rượt đuổi nhau trên biển, tiếng cười của cả hai không biết từ lúc nào vang vội đè lên tiếng sóng. Cứ thế chúng tôi cười vui, đùa giỡn cho đến lúc hoàng hôn buông xuống và đêm bao phủ. Tự thấy sao mà những lúc vui vẻ lại qua nhanh quá…
***
- Biển đêm thật đẹp. – Em mỉm cười ngắm nhìn.
Tôi cũng ngồi lặng theo tiếng sóng xô bờ, bên cạnh em, mọi thứ thật bình yên.
- Anh có nhớ hải âu không?
Bất chợt em hỏi. Tôi bỗng nhớ đến đàn hải âu tung bay trên bầu trời của khung cảnh năm nào. Những buổi nắng chiều trên biển, lác đác một vài con hải âu bay, nhưng chúng đã không còn bay cùng nhau nữa mà riêng lẽ một khoảng trời. Em say sưa nhìn theo hải âu tung cánh, xa vút tận mây trời. Một cảm giác lúc đó trong tôi như báo hiệu ngày nào đó em sẽ giống như những đôi cánh hải âu kia.
- Anh chỉ nhớ cảnh tượng hải âu rã bầy, chúng bay đi tách khỏi bầy đàn của mình.
- Đó là một việc nguy hiểm anh nhỉ?
- Biết sao được khi đó là sự lựa chọn của hải âu.
Em im lặng, không trả lời, cũng không nói thêm điều gì. Tôi nhấn chìm mình trong không gian tĩnh mịch, tiếng sóng về đêm càng lúc càng dữ dội. Màu đen của biển trời đôi lúc khiến lòng phải rùng mình. Tôi nhìn sang em, em tựa đầu vào vách xe, không biết đã thiếp đi từ lúc nào. Đôi mắt cụp xuống không một sự lo lắng, muộn phiền. Vậy…là được rồi.
- Anh chỉ cần có thế thôi em à. – Tôi khẽ nói.

blogradio215 5 Blog Radio 215: Nước mắt hải âu
Phải đế em ngủ rồi anh mới có thể nói….
Anh xin lỗi. Vì tình yêu mà anh đã quên mất đi điều thật sự anh muốn mang đến cho em lúc đầu. Đó chẳng phải là hạnh phúc sao? Chỉ cần em vui, em cười, em bình yên. Thì còn gì hơn nữa. Cuối cùng em cũng giống như cánh chim hải âu nơi biển khơi xa xăm, đã đến lúc phải bay đi rồi. Nhưng dòng đời này dù có thay đổi đến đâu, bi kịch có nhiều đến thế nào, mặc thời gian có đổi dời thì tình cảm của anh vẫn thế thôi, sẽ mãi mãi kiên định dành cho một người. Những năm qua, anh đã giận em, đã trách em, nhưng yêu em thì không bao giờ dừng lại.Với anh hạnh phúc là khi em được hạnh phúc. Nếu đó là con đường em chọn đi, thì em hãy cứ đi. Đến một ngày nào đó, khi thời gian đủ dài để xóa nhòa đi nỗi lo sợ trong em, khi chúng ta vẫn còn nhận ra tình cảm trao về nhau không hề thay đổi…Anh sẽ chờ đến ngày đó…”
***
…Ngày cuối cùng…
Tôi ra sân bay một mình, cha mẹ cũng muốn ra tiễn nhưng tôi bảo thôi, mắc công mẹ lại xúc động. Lần này tôi không đi tàu vì chuyến đi này không hề mang một mục đích nào của ý nghĩ trốn chạy cả. Lòng tôi thanh thản lạ kỳ, dù em không đến nhưng tôi vẫn mỉm cười. Chưa bao giờ anh hết yêu em, nhưng từ bây giờ anh sẽ yêu em theo một cách khác.
Tôi cất bước, bỏ lại sau lưng dòng người vẫn đang tất bật, những chiếc xe vẫn đang chạy, cuộc sống vẫn đang tiếp diễn theo một quy luật…
***
Chàng trai đã quay bước đi, khuất dần sau cánh cửa. Có lẽ anh không hề biết rằng trong cái đêm ấy lúc ở biển. Khi anh nói ra những lời từ sâu thẳm nơi trái tim. Có giọt nước ấm nóng đã rơi xuống nền cát từ đôi mắt đang khép chặt của cô gái…
  • Blog Radio chuyển thể từ truyện ngắn của Hàn Vi – violet.nguyen93@…

Blog Radio 216: Mình em đi qua mùa đông

(Blog Radio) – Hà Nội mùa về …
Hơi lạnh tràn vào lòng thành phố
Hà Nội đẹp và buồn đến lạ …
Tôi lang thang …phố mùa đông vắng … mùa gọi yêu thương về
Mùa đông gọi thật nhiều nỗi nhớ, những nỗi nhớ từ lâu tôi cố ép chặt qua mỗi mùa…
Gió mùa đông cứ vô tình thổi làm tim tôi vỡ òa những kỷ niệm …. Tất cả cứ ùa về trong đêm gió như cơn mưa phùn mùa đông hôm nay, nén lòng lại tôi đẩy mình tìm nơi trú chân. Bờ Hồ mùa đông ,có một quán mang tên lạ“ café mùa”. Quán bên hồ vang lên khúc nhạc Trịnh, nồng nàn da diết! Tôi như kẻ lang thang đi mỏi mệt gặp trời mưa, nghe lời bài hát tôi như tìm được một chốn dừng chân.
Tải Blog Radio 216 
Tôi đi thẳng vào quán, mở cửa là một nam sinh giọng đậm chất Hà Nội: “Mời em lên tầng 3”. Lối hành lang dẫn lên tầng 3 là những giỏ hoa phong lan tím. Mở cửa quán, căn phòng lạ với những chiếc bàn hình xoắn ốc cuộn tròn và mỗi bàn chỉ có độc nhất một chiếc nghế, ngồi đó ai cũng đeo tai phone. Mỗi người là một khoảng không gian riêng. Tôi cảm thấy sự xuất hiện của tôi trong khoảng không gian này đối với họ tôi như không hề tồn tại, quán không xa hoa, quán không rực rỡ ánh đèn, các chất liệu được làm bằng vải mềm từ bàn và ghế ngồi . Cả gian phòng được trang bày nhã nhặn hợp với màu đỏ ấm cúng của quán .Tôi nghĩ bụng tại sao không phải màu nào khác mà lại màu đỏ, rồi chợt nghĩ ra màu đỏ là màu nóng màu thường xoa dịu bớt cái lạnh của mùa.
blogradio216 Blog Radio 216: Mình em đi qua mùa đông
Bạn đang theo dõi Blog Radio 216: Mình em đi qua mùa đông 
Thật lạ tôi thường hay dạo Bờ Hồ. Vậy mà đến hôm nay tôi mới phát hiện ra quán café này! Chàng trai ấy – người đã mở cửa và chỉ cho tôi lên tầng 3. Hình như quán ở đây không có nhiều người phục vụ như bao quán café khác, tôi từng ghé vào.
Anh đặt cuốn menu trên bàn.
Tôi cũng không buồn xem.
Tôi nói mà mắt vẫn hướng ra ngoài, cho em một ly café nâu thật đặc anh ah.
Anh!
Em có muốn nghe nhạc không ?
Câu hỏi ấy làm tôi quay lại ngước mắt nhìn anh
Tôi nhắc lại “nhạc?”
Có lẽ anh đã quen với những câu hỏi bất ngờ kiểu như tôi .
Anh lật cuốn menu đến trang gần cuối là những list nhạc trữ tình, những bản nhạc không lời với nhiều thể loại đàn bầu sacsphone ghita, dương cầm, vĩ cầm những bản nhạc nổi tiếng của Mozza và Beethoven… Tôi yêu ghita vì thế tôi chọn ghita .
Anh mang ly café lên, anh cúi người cắm cái tai phone ở dưới bàn và đưa cho tôi .
Giờ thì tôi hiểu tại sao, những cái bàn được làm theo hình xoán ốc cuộn tròn. Tôi to mò hỏi anh:
- Quán này mở từ bao giờ vậy anh ?
- Quán mở lâu rồi em ah ! nó chỉ mở vào mùa đông thôi!
-Vậy ah !… Không trách gì hôm nay em mới thấy .
Anh cười và Anh chúc tôi có một buổi tối dễ chịu.
Anh rời khởi bàn .
Tôi đeo tai phone vào mắt nhìn thẳng ra Bờ Hồ, “CANON IN D” – Đó là bản nhạc chàng trai Hà Nội từng mang đến cho tôi nghe . Tôi bắt đầu chìm ngập trong tiếng đàn ghita “chìm ngập trong suy nghĩ về chàng trai Hà Nội tôi yêu, về anh và tôi về mùa đông Hà Nội của 1 năm về trước…
Mùa đông trước.
Có cô gái lang thang trên phố cùng ai? Có cô gái nép người mình vào lưng ai?
Quàng khăn đôi cùng ai ? Có cô gái cứ đứng bình yên bên hồ trong vòng tay ai?
Nghe những bản nhạc ghita cùng ai ? Có bàn tay ai sưởi ấm một bàn tay. Mùa đông trước mùa cô gái và chàng trai là một đôi. Mùa đông trước giáng sinh bên hồ có tuyết có đôi .
Anh đến bên tôi đúng 1 năm, anh đi cùng tôi mổi năm một mùa .Ngày anh đến là một mùa hè rực cháy và cũng ra đi vào đúng mùa hè làm lòng tôi chảy đỏ . Anh đi bỏ lại tôi bơ vơ giữa mùa thu Hà Nội gió heo may với mùa đông Hà Nội rét buốt.
Hà Nội và n lần kỷ niệm cùng anh…
Tràng Tiền palaza nhìn thấy 2 ông bà tôi nghĩ đền ngày chúng tôi cũng già và đi bên nhau như thế! Thang máy lên xuống … hôn vào má . Một que kem ốc và vỏ ốc quế … Tôi và anh cùng bật cười vì cái giá phải trả cho 1 lần đi…wc
Công viên Thống Nhất, tôi cùng anh đi dạo vòng quanh , hồ 3 bể hồ 7 bể
Hồ Bí Mật. Trò chơi nhìn thẳng vào mắt nhau xem ai nhấp nháy mắt trước,anh thua nhiều lần tôi phạt … Hồ Bí Mật, quà giáng sinh tuyết bay. Sách “Bên nhau trọn đời” chúng tôi gom lại tuyết rồi im lặng bên nhau…
Hồ Tây. Đạp vịt, anh mang theo 2 cái bánh bao và một cuốn sách tôi giở một trang sách bất kỳ. Một câu truyện có Hà Nội của anh và quê hương của tôi.
Hồ Tây. Đi hết một vòng đường Hàn Quốc tôi với anh dừng lại. Trên xe máy của anh có những con số trùng hợp đến kỳ lạ… Cầu Trung Quốc câu truyện của tôi, tôi sẽ sinh thật nhiều con để alô đi tìm anh. Anh nói khi nào anh buồn anh sẽ ra Hồ Tây, anh đứng ở đâu tôi phải tìm thấy.
Lăng Chủ Tịch. Lần đầu tiên tôi đặt chân vào, tôi thì thầm giới thiệu anh với Bác, tôi giống như bao người… khóc!
blogradio216 1 Blog Radio 216: Mình em đi qua mùa đông
  Blog Radio 216: Mình em đi qua mùa đông 
Trường Đại Học Bách Khoa.
Ghế đá nơi tôi ngồi đợi anh …
Ghế đá nơi anh ăn khoai tây chiên.
Ghế đá nơi anh ăn khoai lang
Ghế đá anh rời xa tôi …về với một hạnh phúc mới
Hà Nội .
Sẽ không còn ai ngồi sau xe anh nghêu ngao hát “cảm ơn tình yêu”.
Hà Nội .
Sẽ không còn ai ngồi sau xe ôm anh thật chặt khi anh đi qua hầm.
Phòng trọ này có thật nhiều kỷ niệm về anh … những lúc tôi vội vã nấu cơm cho anh ăn những lúc tôi ngồi đợi cơm anh …
Mùa về Để nhớ một thời …Để quên một thời …
Hà Nội ta nợ con đường gốm sứ 1 lời hứa …
Hà Nội ta nợ Bác một lời hứa.
Anh là cả Hà Nội trong trái tim tôi là nỗi đau là ký ức là nước mắt là hạnh phúc ngot ngào. Là tất cả những gì đầu tiên trong tôi …
Trong tất cả những lỗi lầm, lỗi lầm trong tình yêu được người đời dễ dàng đồng cảm và tha thứ nhất . Vì thế người ta không hề trách tôi, có trách thì trách tình yêu đấy nhưng khi yêu thì làm sao trách móc được mà có trách thì làm sao trách cho hết được .Chẳng lẽ lại trách “vì yêu vì tin vì hy vọng vì mơ ước” ư ? Nhưng khi yêu bất cứ cô gái nào cũng như tôi triệu triệu năm sau những cô gái khi yêu cũng giống như tôi “cứ yêu cứ tin cứ hy vọng cứ mơ mộng trong tình yệu ’’
Tôi đưa tay khuấy nhẹ ly café uống 1 ngụm, café đặc đắng lắm nhưng thấm thía gì so với nỗi cay đắng trong lòng tôi .
Tôi nhìn xuống phố, lòng thành phố lung linh ánh đèn. Bất chợt tôi nghĩ … biết đâu đấy, biết đâu anh đang đi dưới kia sau xe anh là người con gái anh yêu , người con gái anh thường gọi bằng cái tên thật ngọt ngào trên fb “Olive”. Những lời anh nói về cô gái ấy với bạn bè anh , những từ ngữ anh nói làm trái tim tôi đau đến quặn lòng .
Đã có lúc tôi muốn chốn chạy thực tại .Tôi muốn mình lạc vào một thành phố khác , Xa Hà Nội xa anh người tôi chọn yêu suốt cả cuộc đời, xa những kỷ niệm yêu thương ngày cũ.
Nhưng tôi vừa hiểu ra rằng dù tôi có chạy hết một vòng trái đất dù tôi có sức chạy đi chạy lại nhiều lần thì tôi sẽ không bao giờ chạy hết được những nỗi đau trên khắp cơ thể mình, trong tận sâu đáy trái tim.
blogradio216 2 Blog Radio 216: Mình em đi qua mùa đông
 Blog Radio 216: Mình em đi qua mùa đông

Tôi chạy làm sao hết ?
Chạy làm sao tới ?
Vì thế, tôi vẫn quyết định sống ở Hà Nội, vẫn ăn uống ngủ và thức dậy đi học , vẫn sinh hoạt trong căn phòng mang niều kỷ niện về anh. Tôi vẫn đi lại qua những con đường ngày trước tôi và anh cùng đi . Tôi vẫn trở lại cái hồ anh đặt tên “Hồ Bí Mật” – Hồ nơi có tuyết vào mùa giáng sinh năm ấy mùa giáng sinh đầu tiên tôi không sợ mùa đông vì có anh.
Có môt bàn tay đặt lên vai tôi, tôi tháo tai phone ra.
Anh nói :
Đã hết giờ đóng cửa lâu rồi em ah! Nhưng anh thấy em cứ suy tư mãi , ly café vẫn còn nên anh để em ngồi một lúc nhưng giờ thì hết thời gian bù giờ rồi .
Anh nói :
Dưới phố hôm nay mùa đông sẽ về phủ khắp Hà Nội đấy!
Tôi cảm ơn anh và khẽ cười.
Vâng ! Mùa về …
Tôi rời quán café mùa …
Bỏ lại ly café uống dở
Bỏ lại sau lưng những con gió rít của mùa đông
Bỏ lại nổi nhớ và kỷ niệm cũ mang tên anh
Bỏ lại mùa giáng sinh đang đến gần
Bỏ lại mùa đông trước
Bỏ lại một tình yêu cũ
Bỏ lại bài hát

Tình nhớ
Của cố nhạc sỹ Trịnh

Tình ngỡ đã quên đi
như lòng cố lạnh lùng
Người ngỡ đã xa xăm
bỗng về quá thênh thang
Ôi áo xưa lồng lộng
đã xô dạt trời chiều
Như từng cơn nước rộng
xóa một ngày đìu hiu
Tình ngỡ đã phôi pha
nhưng tình vẫn còn đầy
Người ngỡ đã đi xa
nhưng người vẫn quanh đây
Những bước chân mềm mại
đã đi vào đời người
Như từng viên đá cuội
rớt vào lòng biển khơi
Khi cơn đau chưa dài
thì tình như chút nắng
Khi cơn đau lên đầy
thì tình đã mênh mông
Một người về đỉnh cao,
người về vực sâu một
Để cuộc tình chìm mau
như bóng chim cuối đèo
Tình ngỡ chết trong nhau
nhưng tình vẫn rộn ràng
Người ngỡ đã quên lâu
nhưng người vẫn bâng khuâng
Những ngón tay ngại ngùng
đã ru lại tình gần
Như ngoài khơi gió động
hết cuộc đời lênh đênh
Người ngỡ đã xa xưa
nhưng người bỗng lại về
Tình ngỡ sóng xa đưa
nhưng còn quá bao la
Ôi trái tim phiền muộn
đã vui lại một giờ
Như bờ xa nước cạn
đã chìm vào cơn mưa
2 tháng 11 năm 2011
• Gửi từ email Hồ Trang
blogradio216 3 Blog Radio 216: Mình em đi qua mùa đông
 Blog Radio 216: Mình em đi qua mùa đông

• Mình em đi qua mùa đông
Blog Việt – Hôm nay trời lạnh quá, đã mặc cái áo khoác dày nhất rồi mà Thủy Linh vẫn thấy không đủ ấm. Cô dắt xe đạp ra khỏi nhà, định bụng là chạy loanh quanh một vòng cho cơ thể toát mồ hôi, vừa tập thể dục, vừa giữ ấm, nhất cữ lưỡng tiện rồi còn gì. Lâu rồi cô cũng không được hít thở không khí trong lành của vùng quê yên ả. Bấy nhiêu thời gian cô cứ lao vào công việc, cuộc sống nơi thị thành cũng làm cho tâm hồn cô vô cảm dần đi. Cô học trò “mọt sách” ngày nào giờ chẳng còn viết nổi câu thơ nào ra hồn.
Cô bắt đầu lang thang trên con đường dài vô tận, đi ngang qua trường cũ, bất chợt bao nhiêu kỷ niệm ùa về. Sao vậy nhỉ, mình đã 28 tuổi rồi có nhỏ bé gì nữa đâu mà cứ hoài tưởng về quá khứ? Cô nhoẻn miệng cười với hình ảnh chợt lóe sáng trong đầu. Hình ảnh một cậu học trò đèo cô bạn học bằng chiếc xe đạp, vượt qua mấy đoạn dốc, cứ rong ruổi hết nhà sách này đến quán cốc kia, …tuổi học trò và mối tình đầu của cô thơ ngây quá…..
Có lẽ miền ký ức kia sáng nay bất chợt quay về muốn tìm cô để sưởi ấm cho một ngày đông. Cô vỗ về nó và an ủi: “yên tâm nhé, rồi sẽ qua thôi. Mùa xuân nắng ấm sẽ về, không lâu đâu. Hãy để cho cái lạnh thấu đến tận xương, khẽ chạm vào trái tim, rồi cũng sẽ ấm lại dần thôi….nhỏ à”. Cô theo lối mòn của ký ức dừng xe lại trước quán nước của ngày xưa. Tìm góc quán quen, cô gọi cho mình một ly café đen, và một ly sinh tố dừa. Cô phục vụ lấy làm lạ nhưng rồi nhoẻn miệng cười khi nghe lời giải thích của cô
- Mình còn một người bạn nữa, sẽ đến sau khi café nhiễu đến giọt cuối cùng.
Café và sinh tố được mang ra, cô nhấm nháp ly sinh tố, rồi nhìn café nhiễu từng giọt. Cô nghe mùi café thoang thoảng, cũng cảm thấy ấm áp hơn với làn khói mỏng manh bay lên từ tách café ấy. Ấm vì café nóng, hay ấm vì những hạnh phúc chợt ùa về trong cô? Cô cũng không biết nữa, lại cười thầm với ý nghĩ của mình.
Người ấy đâu có bao giờ uống café, cô đã từng trêu chọc anh vì điều ấy
- Con trai gì đâu mà không biết uống café, không có manly gì hết.
- Ai nói chứ?
Rồi anh mạnh tiếng kêu một ly café không đường, còn mạnh miệng nói với cô:
- Ở nhà ngày nào mà Duy không uống café, chỉ là sáng nay mới uống nên giờ không muốn uống nữa thôi.
- Hi, vậy à? Vậy uống café không đường coi chừng về nhà phải mua thêm cả ký đường ăn vô đấy
- Sao coi thường vậy ta, chờ đó rồi biết
Café được mang ra, đợi cho café nhỏ đến giọt cuối cùng, Thủy Linh nói.
- Haiz… mình không có ép nhé.
- Nếu Duy uống hết café này, Linh sẽ nhận lời làm bạn gái Duy chứ?
- Hi, ở đâu ra có chuyện dễ dàng vậy chứ? Duy nói uống café mỗi ngày mà…
Không cần Thủy Linh nói tiếp, Duy đưa ly café lên hít một hơi rồi uống liền một ngụm. Thấy Duy căng mặt khó chịu, Thủy Linh vừa thấy buồn cười vừa tội nghiệp cho anh chàng ngốc ngếch.
blogradio216 4 Blog Radio 216: Mình em đi qua mùa đông
 Blog Radio 216: Mình em đi qua mùa đông

Thế rồi cả hai thân nhau từ đó. Ngày ngày chở nhau đi học, ôn bài, thỉnh thoảng lại đi café cùng nhau. Nhưng mãi đến sau này Duy cũng không kêu lại tách café không đường. Duy chỉ có một lần…..
Đó là ngày chia tay Thủy Linh để đi du học. Duy cũng đến góc quán này, rồi lại gọi ly café không đường, ngồi đợi Thủy Linh. Hôm ấy cũng là một ngày đầu đông. Thủy Linh đến, gương mặt hơi buồn. Cô ngồi đối diện với người bạn của mình, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt ấy. Cô thấy lòng mình xốn xang, đã có mấy năm cùng học chung dưới mái trường phổ thông, rồi 2 năm học cùng đại học. Cả hai cũng xem như đã là người trưởng thành, dù chẳng nói ra nhưng đều biết rằng tình cảm kia không còn là rung động đầu đời ngây dại, không còn là chút gió thoảng mây bay của tuổi học trò. Nó đã lớn lên, đã sâu sắc và in đậm trong trái tim của mỗi người. Trong giây phút ấy, cô nghe đắng lòng, đắng như café mà Duy uống ngày nào.
- Tuần sau Duy sẽ đi. Thủy Linh…..ở nhà giữ gìn sức khỏe và cố gắng học tốt nhé.
- Uhm…
- Nhớ là phải mang giày thấp thôi, giày cao không tốt cho Linh đâu, còn phải đeo khẩu trang khi ra đường đó. Không có Duy làm tài xế, đi đứng phải cẩn thận. Không quen biết đường sá thì đi đâu cũng nên dò hỏi trước.
- Uhm….
Thủy Linh rươm rướm nước mắt, cuối mặt nghe mấy lời dặn dò của Duy.
- Em sẽ chờ anh chứ?
Linh bất ngờ trước cách thay đổi xưng hô của Duy, cô ngước mặt nhìn anh, rồi khẽ gật đầu. Duy cầm tay Thủy Linh, xiết nhẹ, cái xiết tay như muốn ôm chặt lấy cô, sợ bị vụt mất, sợ rồi sẽ chẳng còn nhau…
Ba năm sau, tin tức của Duy cũng nhạt dần. Thủy Linh cũng không cố gắng để tìm kiếm, vì vốn dĩ cô và anh là hai thế giới khác nhau, khoảng cách rất xa, vách ngăn cũng rất lớn. Đành để cho số phận định đoạt vậy. Cô xuôi theo dòng đời, bôn ba trong cuộc sống mưu sinh. Cô ra trường, rồi đi làm, mọi việc cứ tiếp diễn, không cho cô được quyền nhìn lại. Không cho cô thời gian để nhớ nhung hay đau khổ. Cô cũng trải qua vài mối tình, nhưng rồi nhanh chóng rơi vào khoảng lặng, bởi trái tim cô dường như đã đi rất ra…. Qua bên kia bờ đại tây dương.
5 năm sau đó, cô nghe tin Duy về nước, kèm theo đó là một đám cưới rềnh vang với một cô gái Việt Kiều. Nghe tin ấy, cô không khóc, không buồn, không tủi, cô chỉ nhoẻn miệng cười, và bụng bảo dạ “âu cũng là số phận”, cô tự tay pha cho mình ly café không đường vào một ngày đông…
Một tháng sau ngày cưới cô nhận được bức thiệp từ anh với những dòng ngắn gọn: “Anh xin lỗi em, vì anh là người con trai không tốt. Anh không giữ nổi mình bởi những phồn hoa đô hội, anh để mình dấn thân vào những sự mù quáng và cám dỗ. Anh phải chịu trách nhiệm với những gì mình đã gây ra, ít nhất nó giúp anh lấy lại được bản thân mình trước đây. Anh xin lỗi em, và lần cuối cùng cho anh được phép nói yêu em. Em vẫn mãi là người con gái mà anh yêu thương và trân trọng. Anh cầu chúc cho em được hạnh phúc”. Cô úp tấm thiệp vào lòng mình, một giọt nước rơi, lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng cô khóc cho tình yêu của mình.
Thủy Linh giật mình quay về hiện tại khi bài hát “Hoa có vàng nơi ấy” từ trong quán vang lên. Lại một nụ cười nhẹ “ sao có sự trùng hợp ngẫu nhiên thế nhỉ?”.
blogradio216 5 Blog Radio 216: Mình em đi qua mùa đông
 Blog Radio 216: Mình em đi qua mùa đông

Đã rất nhiều lần cô tự hỏi anh có hạnh phúc với cuộc sống của mình hay không, anh có từng nhớ đến kĩ niệm giữa cô và anh không? Đôi khi sự tò mò cũng khiến cô nghĩ đến việc tìm cách liên lạc với anh. Nhưng rồi cô tỉnh táo nhận ra những gì đã qua thì hãy cho qua. Biết đâu được, gặp lại lần nữa sẽ không còn giữ được những điều tốt đẹp của ngày xưa. Thôi thì cô học cách chấp nhận những gì mình đang có và cầu chúc mọi điều tốt đẹp sẽ đến với anh.
Bài hát ngân vang, giọng ca sĩ Quang Dũng trầm ấm làm lòng cô thổn thức, ca từ của bài hát khiến ai đã từng có mối tình đầu dang dở cũng phải thổn thức không nguôi. Cô thầm gửi lời mình theo gió: “Trong lòng em sẽ giữ lấy miền ký ức tươi đẹp ấy của chúng ta. Rồi em cũng sẽ tìm cho mình một nửa yêu thương nhưng chắc hẳn sẽ không yêu thương người ấy như đã từng yêu anh, mối tình đầu vụn dại…..”
Thủy Linh lấy từ trong giỏ ra một gói quà nho nhỏ và một cái thiệp xinh xinh. Cô viết :
13.12.2011
Happy birthday to you!
Sinh nhật anh vào một ngày đầu đông, chúng ta chia tay nhau cũng một ngày đông, ngày em được hay tin anh sẽ không còn là của em mãi mãi cũng lại là một ngày đông. Mùa đông đối với em trở thành một miền hoang hoải với nỗi nhớ, xót xa và cái lạnh thấu vào tim. Mùa đông, em thấy rất sợ và rất chênh vênh. Nhưng mùa đông cũng là miền ký ức yêu thương mà em có được. Em đã từng ủ ấm bàn tay trong áo khoát của anh, được anh đèo trên chiếc xe đạp băng qua những cơn mưa phùn, …. Rồi mùa đông sẽ qua, yêu thương ngày cũ cũng như những nỗi đau xưa cũng theo đó mà ra đi. Rồi em sẽ vượt qua tất cả để tìm thấy mùa xuân ấm áp. Em sẽ một mình đi qua mùa đông, hãy bình yên và hạnh phúc anh nhé!
Viết xong cô cài tấm thiệp vào một chiếc nơ xinh buộc trên món quà. Phía tay trái tấm thiệp đính thêm một chú hạc giấy màu tím nhạt. Cô lại cho món quà vào giỏ, vậy là thêm món quà thứ 8 cho bộ sưu tập của cô. Đã 8 năm rồi, cứ đến sinh nhật anh là cô lại mua một quà và cất vào ngăn tủ của mình. Không phải tặng anh, cô tặng cho tình yêu của mình và mùa giáng sinh sắp đến…Thủy Linh gọi cô hầu bàn tính tiền, cô gái thắc mắc: “Bạn của chị không đến sao?”“À, không. Bạn của mình đã đi qua mùa đông rồi, và cũng không cần uống café không đường nữa”.
Cô nhoẻn miệng cười, nụ cười rất xinh tươi và bình yên. Nụ cười làm rạng rỡ cả mùa đông.
• Gửi từ email bangthuhc@

  • Blog Radio chuyển thể từ email của Hồ Trang và Bang Thu
Nguồn : blogradiovn.com